Tôi bước đi không một chút bận tâm, có một cảm giác là lạ dâng trong lòng.
-Hàn My..-Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi quay người nhìn lại. Shu chậm rãi bước đến chỗ tôi, mái tóc chợt xao động trong gió để lộ đôi mắt đẹp như thiên thần ấy. Shu nghiêng đầu và mỉm cười nhìn tôi. Bộ đồ trắng quý tộc càng tôn thêm vẻ thiên sứ vốn có của Shu.
-Ai dà..-Shu tiến sát tôi và nhéo má tôi đau điếng-Anh biết là anh rất đẹp rồi có cần em phải bị anh hớp hồn mấy lần thế không hả?
Tôi giật mình nhìn lên ( Shu cao hơn tôi một cái đầu = = )
-Hớp hồn cái gì chứ?-Tôi cứng giọng dù tôi biết Shu đúng là đang làm tôi ngợp hết sức. Tại sao ông trời bất công thế?
-Em..hơ.. hơ.. hắt xì!-Tôi rùng mình hắt hơi một cái rõ to.
Shu khẽ nhíu mày nhìn tôi, thở dài:
-Trời lạnh như thế này em phải quàng khăn vào chứ?
Dứt câu, Shu nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn màu xanh nhạt từ cổ mình ra và từ từ quàng vào cổ tôi một cách nhẹ nhàng.
-Ơ…ơ…Không cần đâu..
-Đứng yên!-Shu nhìn tôi vẻ khắt khe làm tôi im re, để mặc chiếc khăn ấm đầy hơi ấm của Shu quàng vào cổ.
-Phải thế chứ!-Shu mỉm cười và quay lưng bước đi, không quen vẫy tay chào tôi-Tạm biệt em…
Tôi .. Cứ đứng ngơ ngẩn nhìn theo, một cảm xúc kỳ lạ len lỏi.
***
Ra về, tôi bước nhanh để tránh đi cái buốt giá mùa đông càng nhanh càng tốt.
-Lạnh gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-o-vuong-quoc-vampire/2319052/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.