Bây giờ là vào tháng đầu tháng 4. Các lễ hội đã trôi qua và mọi ngưòi lại quay về với sách vở. Nó đã bị nhốt một tuần, chỉ được ra khỏi phòng riêng khi đi vệ sinh và ăn uống với sự giám sát chặt chẽ của chị nó. Nó bây giờ đang rất giận chị, không nói không rằng. Nó không thể chấp nhận được thái độ áp bức của Ngọc My! Thế nên nó quyết định bữa tối tối nay sẽ nói chuyện thẳng thắn với Ngọc My.
-Chị, chị đừng thế được không? Nó nhìn Ngọc My nghiêm túc.
Ngọc My hít một hơi dài, câu nói đầu tiên suốt một tuần không nói chuyện của em gái cô lại là câu nói này.
-Chị đi quá xa rồi, em muốn tự quyết định cuộc đời mình!
-Em nghĩ gì tuỳ em, chị chỉ muốn em biết chị sẽ không thay đổi quyết định.
-Rốt cuộc …
- Biết được lí do em sẽ từ bỏ sao? Ngọc My nổi giận quát.
-Không hẳn!
Ngọc My mở to mắt nhìn cô em gái yếu đuối của mình. “Không hẳn”? Hai từ đó cứ như Linh đã biết điều gì đó.
-Đừng nhìn em như thế! Nếu có lí do thì không cần nói ra cũng được! Chỉ cần……chỉ cần 3 năm thôi!
Ngọc My nhíu mày khó hiểu.
-Cho em hạnh phúc trong 3 năm học thôi, cho em sống với tình yêu cảu mình như thế thôi! Rồi em sẽ trở về, sẽ đối mặt với thực tại…được không? Nó nói trong nước mắt
-Nếu đơn giản như thế thì chị đã không phản đối nhưng hai từ “hạnh phúc” đó sẽ khiến em đau khổ về sau đấy!
-Em không cần biết, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-o-truong-hoc-phap-su/1324406/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.