Nói xong Lâm Húc liền xoay người, nhanh chân chạy về phía trước!
Mắt thấy hai người trong lúc đó khoảng cách càng ngày càng xa, Hạ Trạch vội vã tăng tốc: “cậu cũng đừng xem thường tớ, tớ sẽ bắt được cậu!”
Sau đó, những người chạy bộ xung quanh sân tập sẽ thấy được hai người ‘dở hơi’. Bọn họ đơn giản chỉ dùng vòng 50 mét để chạy tới 400 mét trong vòng tròn trên sân tập!
Hạ Trạch đem hết toàn lực đuổi Lâm Húc được nửa vòng, nhiều lần đều suýt chút nữa đuổi tới, có điều Lâm Húc lắc người một cái, cộng thêm tăng tốc độ làm hi vọng đuổi kịp của Hạ Trạch đều thất bại!
Toàn lực chạy hơn 600 mét, Hạ Trạch rốt cục không chịu được nữa.
Lâm Húc cũng chậm lại tốc độ, nhưng vẫn chạy ở trước Hạ Trạch khoảng chừng hai mét.
Nhưng như thế cũng không có cách nào mê hoặc Hạ Trạch đang mệt đến muốn chết kia!! Hạ Trạch đem hai tay chống trên đầu gối, cúi người xuống thở dốc: “A… không xong rồi, không xong rồi… cậu quả thực không phải người…. thực không phải người mà.. tớ không đuổi kịp cậu!! aa, mệt chết mất!!’
Lâm Húc vẫn đứng phía trước Hạ Trạch, miệng thúc dục: ‘Hạ Trạch, đừng dừng lại một chỗ như thế!!”
“Hả?”
“Cậu đã chạy đến cực hạn rồi, chỉ cần qua mức này cậu sẽ cảm thấy cả người thư thoái thoải mái rất nhiều, không giống như trước đâu.”
“Cái gì?”
Lâm Húc cười khẽ: “Đừng hỏi, còn có nửa vòng, chạy là được rồi.”
Hạ Trạch nhìn dáng vẻ từ thích thú chuyển sang phiền muộn, cậu rống to: “Aaaaaaaaaaaaa tớ liều mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-o-thu-vien/201321/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.