Lâm Húc tùy tiện quăng một câu: “yên tâm ngủ đi!”
Nói xong cậu vừa ngồi xuống, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Không có việc gì, tác giả cùng độc giả nói chuyện trả lời lẫn nhau một tí cũng là chuyện bình thường, có người nói nhân vật cậu viết tốt đối với cậu là một sự khích lệ lớn… nhưng tên kia sao phải viết rõ ràng như thế chứ!! Đệt!! Hạ Trạch nói cảm ơn thì cũng được, làm gì phải nói ‘yêu bạn’ nữa chứ, lại còn đánh ra cái vẻ mặt chết tiệt như thế!!
Lâm Húc không kìm lòng được mà tưởng tượng hình ảnh cậu nhếch nhếch khóe môi, hai mắt cong cong nhìn mình… trong nháy mắt, một luồng nhiệt trơn trượt xuống chóp mũi… đệt!! chảy máu mũi!!
Cậu phiền muộn lại vỗ một cái lên bàn ‘đùng’, nguyên khí của Háo Tử mới hồi phục lại bị dọa mềm nhũn.
Tối hôm đó, Lâm Húc thức đêm. Cậu đem trường thiên ‘đam mỹ văn’ duy nhất đọc xong. Đây là một thể loại phi thường kích động lòng người, kiểu kẻ cướp đua xe, hành động gay cấn, có chút tương tự với [Fast and Furious]. bên trong có đua xe, có cướp giật, có chiến đấu, có tình nghĩa anh em, có sinh tử ân oán, chỉ độc cái không có tình yêu. Nhưng khi hai người nhân vật chính kia chém giết lẫn nhau, ở thời khắc mấu chốt nhưng hai bang vẫn hỗ trợ lẫn nhau, quan hệ phi thường đặc biệt, phi thường kích thích. Đọc đến cảnh hai người giao chiến, Lâm Húc tự đáy lòng cảm thán, vẫn rất kích động, vẫn động lòng người, đây mới thực sự là tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-o-thu-vien/201318/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.