Bão táp năm mười năm khó gặp một lần, chuyện như vậy mấy ngày trước mọi người cũng biết rồi.
Đến gần nửa đêm, sấm vang chớp giật, cuồng phong, mưa xối xả ào ào không dứt, ký túc xá như bị nước nhấn chìm.Vì thế mọi người đều rõ ràng, một khi mưa đến nửa giờ đều không có chuyện tạnh ngay. Hiện giờ là chín giờ mười phút – thư viện chín giờ rưỡi sẽ đóng cửa.
Lâm Húc: “có mang ô không?”
Hạ Trạch bất đắc dĩ: “không, cậu có không?”
Lâm Húc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho mấy anh em. Cuộc thứ nhất không ai bắt máy.
Cuộc thứ hai mới vừa chuyển cuộc gọi đã nghe bên kia truyền tới tiếng gào thét: “Aaa anh Húc có ô đó không? Chúng em ướt hết cả rồi.”
Cuộc thứ ba….. một tiếng sấm nổ.
Hạ Trạch sợ tới mức cướp lấy điện thoại trên tay Lâm Húc, vứt trên bàn: “nhanh tắt máy.”
Tiếng sấm qua đi, Lâm Húc cười: “cậu sợ sấm sét sao?”
Hạ Trạch: “không sợ, có điều khi có sấm sét không thể dùng máy móc có thể dẫn điện, đây là kiến thức bình thường.”
Lâm Húc không lên tiếng.
Một phút đồng hồ sau, Lâm Húc đột nhiên mang sách vở bọc kỹ một chỗ, nhìn Hạ Trạch nói: “chúng ta chạy về thôi.”
“Chạy về ký túc xá?”
“Đương nhiên. Tớ dừng ở khu D, cậu sao??”
“khu H.”
“Vừa vặn tiện đường! Chạy đi! Chứ chờ ở đây cũng vô dụng.”
“…”
“Còn lo lắng cái gì? Nam tử hán đại trượng phu mắc chút mưa tính cái gì… A, lẽ nào cậu sợ?”
Lâm Húc cứ thế mà khích bác, Hạ Trạch đem đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-o-thu-vien/1319353/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.