Hắc Lỗi lo sợ nhưng vẫn nhẹ nhàng đến bên cạnh ôm người đang có vẻ lo sợ vào lòng trấn an: 'Tiểu Bạch, đừng sợ, chỉ là vết thương nhỏ vì bất cẩn thôi. Anh đưa em vào phòng nhé.'
Bạch Vũ tuy rất sợ nhưng rất kiên nhẫn tỉ mỉ lau sạch sẽ những vết thương trên người của Hắc Lỗi rồi sát trùng băng bó lại. Hắc Lỗi lo sợ liếc nhìn khuôn mặt có vẻ hơi sợ và rất trầm buồn của Bạch Vũ, hắn kéo tay thăm dò: 'Em sao vậy? Sao nhìn em buồn vậy? Từ Hiên đã nói gì với em?'
'Tất cả những vết thương trên người anh có phải là từ đánh nhau không?'
Hắc Lỗi căng thẳng tột độ gật nhẹ đầu nhìn người bên cạnh hỏi với vẻ mặt cực nghiêm túc: 'Tiểu Bạch, chủ tịch Bạch và Thẩm Diệu gặp chuyện nên anh chạy vào giúp đưa mọi người ra và bị đánh trúng thôi, không có gì đáng sợ, đáng lo đâu.'
'Thì đó, hôm nay lúc em chờ anh mãi không thấy thì Từ Hiên cũng nói với em chắc là anh đã gặp chuyện xấu nên em đã rất lo lắng.'
Hắc Lỗi thở phào xác nhận lại: 'Từ Hiên chỉ nói vậy thôi hả? Có nói gì nữa không?'
'Không có, chỉ nói vậy thôi rồi rủ em đi chơi nhưng em không đi vì cứ thấy lo cho anh.' 'À, ba với Thẩm Diệu gặp chuyện rồi có sao không? Lúc nãy em thấy ba có vẻ rất mệt.'
'Em thương và quan tâm ba như vậy sao không bỏ qua hết mọi chuyện cũ để vui vẻ, thương yêu ba?'
'Không, không bao giờ em tha thứ cho ông ấy. Ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nha-bach-gia/1323511/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.