Chủ tịch Bạch đi theo bác sĩ ra ngoài để nghe tình trạng bệnh nhân. Chàng trai trẻ mặt mũi bơ phờ vì lái xe đường dài đưa tay ra ôm lấy người đang khóc nghẹn nhìn người nằm im lìm trên giường bệnh.
'Hắc Lỗi không nguy hiểm gì tính mạng đâu, đạn từ súng săn lại đi lệch sang một bên nên chỉ làm tổn thương gan của cậu ấy thôi. Con đừng lo lắng quá, con ngủ một chút đi, mặt mũi bơ phờ hết rồi.'- chủ tịch Bạch đi nhanh vào trấn an.
'Con không sao đâu, con ngồi ở đây canh chừng lão Hắc. Ba kéo chàng tài xế mệt mỏi này đi nghỉ ngơi một chút đi.'- Bạch Vũ vừa nói vừa đưa ánh mắt biết ơn nhìn Thẩm Diệu.
Nửa đêm, Hắc Lỗi tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, hắn chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt đẹp đang gối lên tay hắn ngủ quên, phía góc giường bệnh là chàng trai trẻ đang lưng dựa tường ngủ ngồi, trên đùi cậu thì chủ tịch Bạch đang ngủ vùi. Hắc Lỗi khẽ cong khoé môi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Bạch Vũ rồi tiếp tục nhắm mắt giữ im lặng cho những con người mệt mỏi ngon giấc.
Trời hừng sáng thì tình hình trong phòng bệnh nhỏ có chút thay đổi, chàng trai trẻ thì đang vặn người, ẹo hông trên đùi chủ tịch Bạch: 'Ơ, em nhớ em ngồi cho ngài gối đầu ngủ mà? Sao giờ thế này rồi?'
'Em ngủ say như chết, ta khiêng vác hay làm gì cũng không biết. Chắc là em đã rất mệt.'
'Còn ngài, ngài có ngủ được chút nào không? Có mệt không?'
'Có, ta ngủ đủ rồi vì em lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nha-bach-gia/1323498/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.