Bạch Vũ có chút mệt mỏi sau một ngày dài làm việc đang định vào phòng ngâm mình nước ấm xả stress, thoáng thấy xe của ba vừa lái vào cổng liền đứng lại chờ.
Chủ tịch Bạch nắm tay người bên cạnh với vẻ lo lắng: 'Em sao vậy? Có khó chịu ở đâu không mà từ lúc ăn đến giờ im lặng vậy?'
'Không có'- Thẩm Diệu lạnh lùng đáp lời rồi rảo bước đi trước.
Chủ tịch Bạch nhăn mặt khó hiểu, nhưng lập tức cười tươi ngay khi thấy con trai đứng chờ: 'Con chờ ba hả? Hôm nay công việc thế nào con?'
'Dạ, mọi việc tốt ạ. Cậu bé đó là gì của ba? Hình như đang bực mình cái gì đó.'
'À, Thẩm Diệu, là.... là.....'- chủ tịch Bạch có chút ngập ngừng.
'Là, là người ấy của ba phải không?'- Bạch Vũ đáp lời thay.
'Con, con biết hả? Con không cười ba, không ghê tởm chứ?'
'Con đã nhận thấy có điều đặc biệt trong mắt ba khi còn trong bệnh viện kìa, Hắc Lỗi cũng nhận ra. Có gì mà cười, mà ghê sợ. Con thích cậu ấy hơn con quỷ ghê gớm kia, ít nhất cậu ấy không son phấn loè loẹt, ăn mặc khoe thân.'
'Ba cứ lo con biết sẽ cười, sẽ hoảng. Ba thấy nhẹ lòng hơn rồi.'- chủ tịch Bạch thở phào.
'Con cũng thấy nhẹ lòng mà, vì con đã biết lý do vì sao con mê trai. Thì ra là di truyền từ ba.'
****
Chủ tịch Bạch tắm rửa sạch sẽ xong liền liếc nhìn chàng trai trong chiếc áo sơ mi rộng đang nằm quay mặt vào tường. Chủ tịch nằm xuống nhẹ nhàng, cơ thể áp sát, siết lấy vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nha-bach-gia/1323488/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.