Có một tin tốt. 
Ta thăng chức rồi, từ trợ lý hành chính lên làm trưởng phòng, nghĩa là từ chạy vặt bình thường lên làm thủ trưởng chạy vặt. 
Căn bản là không ai ganh tị với ta, vì cái chức này luôn để làm gương tốt cho binh sĩ mà. 
Những chuyện tạp nhạp giờ bọn hành chính văn phòng không chạy kiếm thủ trưởng nữa, vì bọn họ đều biết thủ trưởng không quản mấy chuyện này, giờ thì bọn họ chạy kiếm ta. 
Được rồi, ta đành xem như mình được giao trọng trách vậy thôi. 
Hơn nữa, theo như An Viễn phân tích thì, có khả năng là thủ trưởng đang bồi dưỡng cho ta lên kế nhiệm. Có lẽ ta sẽ rất sung sướng, nếu như ngài ấy không ngồi cho hết mười lăm năm mới rút. 
Với phòng hành chính thì nhân viên tuổi càng lớn càng ít có thay đổi mà. 
Bất quá lần đầu tiên ta lại cảm giác được mình còn rất trẻ, và còn có một đoạn đường rất dài phải đi tiếp. 
Mục tiêu của cuộc đời mình ở nơi nào đây? Ta bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, nhưng An Viễn bảo, không cần gia tăng gánh nặng cho đầu óc, chỉ cần dùng chân bước tới là được. 
Từ lúc mẹ biết đến sự tồn tại của An Viễn liền thường xuyên gọi điện thoại làm công tác tư tưởng, bảo cái gì mà dân có tiền thì phải bắt cho chặt. 
Ta thì luôn cảm giác mẹ đọc trúng thứ gì đó bị đầu độc suy nghĩ mất rồi. 
Lại nói, đồng chí Dương Giản gần đây gặp nguy cơ rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nguoi-qua-duong-giap/2284987/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.