Ta nhìn mấy người kia, có chút không biết làm sao.
Dương Giản kéo ta lên phía trước, giới thiệu: “Vương Thủ Ninh.”
Có người mạnh đứng lên, nói: “Thật nhàm chán.” Sau đó hắn chen vai chúng ta đi thẳng ra cửa.
Lại có người đứng lên, nói với ta: “Đừng để ý hắn, tự hắn tìm vui đi. Đến ngồi xuống với bọn ta. Ta tên là Vương Cẩm Trình, hai ta cùng một họ.”
Coi đi coi đi, lại một người họ Vương.
Ta gật đầu với hắn, cười cười.
Lúc sau, ta bị ép ngồi xuống cạnh bàn, cùng bọn họ đánh mạt chược. Vốn ta không muốn đánh, nhưng Dương giản nói thắng tính ta, thua tính hắn, ta đành phải cố mà ngồi đánh.
Dư ra hai người, một người ngồi được chốc lát, đứng lên đi tìm người ra ngoài lúc nãy, còn Dương Giản ngồi phía sau, xem ta đánh bài.
“Sao ngươi đánh như thế?” Hắn cuống quýt.
Ta trừng mắt hắn: “Nhìn cờ không được nói có hiểu không hả?”
“Đây cũng không phải đánh cờ, trình độ của ngươi sao mà be bét vậy. Đừng thấy ta ra tiền ngươi liền chỉ thua không buồn thắng đi.”
“Nói bậy, ai bảo trình độ ta nát bét, ta có dự liệu hết nha. Ta đánh mạt chược với thủ trưởng chưa thắng bao giờ, đây là yếu điểm kỹ thuật thôi.”
Dương Giản ngồi cạnh ta cứ lảm nhảm dông dài, Vương Cẩm Trình ngồi đối diện ta thì bảo: “Hắc, các ngươi cảm tình thật tốt nha.”
Ta lắc đầu, Dương Giản thì lại vui vẻ cười lên: “Đương nhiên đương nhiên.”
“Dương Giản ngươi này đồ quỷ, dám gạt bọn ta.” Một người khác, hình như tên Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nguoi-qua-duong-giap/121452/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.