Ta có tật làm biếng đầu tuần. 
Ta không muốn dậy, ta tình nguyện nằm trên giường lầm bầm. Nhưng mà ta phải dậy, nếu không tiền nhà trả góp sẽ mãi mãi không trả hết được. 
Mặc dù lần nào ta cũng hối hận tại sao phải nằm nướng thêm năm phút, nhiều hay ít đi năm phút cũng thế thôi. Nhưng chưa tới phút cuối ta vẫn cứ không dậy nổi. 
Vội vội vàng vàng rửa mặt xong, ta cùng với một đám nữ tính mang giày cao gót tranh nhau lên xe bus. Sự thật chứng minh, âu phục vĩnh viễn so không lại giày cao gót, bởi vì hôn môi cùng giày cao gót so với hôn môi cùng âu phục vẫn khó quên hơn nhiều. 
Cho nên, ta tuân theo nguyên tắc ga lăng, lady first, và đến cuối cùng ta chỉ có thể giống một tấm ảnh dán vào cửa xe. 
Xuống xe bus là tới liền công ty ta, bởi vì chỗ xe dừng chính lấy tên tòa nhà công ty ta làm tên trạm. 
Mỗi lần ta nghe được hệ thống điện tử tự động báo: đã tới tòa nhà Hạo Tinh, ta cũng rất tự hào. 
Ta ôm tâm tình tự hào đi vào công ty, chung quy sẽ có người quen bắt chuyện: “Tiểu Vương, kiểu tóc của ngươi hôm nay vẫn mang một vẻ đẹp hỗn độn.” 
Cho dù ta đã 26 tuổi, nhưng ta vẫn được gọi là Tiểu Vương, hơn nữa kiểu tóc là do đám đại quân trong xe bus giúp ta tạo mẫu, không liên quan gì ta sất. 
Ta nhìn đồng hồ một chút, tới giờ vào làm luôn rồi. Ta nhanh chóng bước về phía thang máy dành cho nhân viên, mắt thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nguoi-qua-duong-giap/121446/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.