"Tiểu Vũ!" Trong đôi mắt đẫm lệ, Lam Vũ tựa hồ nhìn thấy Lam Linh đang khóc nhưng không rõ mặt, nghe được thanh âm lo lắng của Lam Linh.
Nàng đau đớn khụ một tiếng, ngay cả khí lực để ho khan cũng không có. Mùi máu tươi toát ra cùng lúc khi nàng ho, màu đỏ của máu nhỏ giọt từ khóe miệng rơi trên gối.
Lam Linh sợ hãi ôm lấy nàng, kêu lên:"Tiểu Vũ, em đừng xảy ra chuyện gì, em đừng làm chị sợ!"
Lam Vũ mở mắt ra nhìn Lam Linh, đôi mắt bị nước mắt làm cho mọi thứ trở nên mông lung, nhìn không được rõ ràng, "Là chị sao?"
"Phải." Lam Linh rưng rưng nước mắt gật đầu. Sớm biết Lam Vũ sẽ trở nên như vậy, sớm biết nếu dẫn đến kết cục này, thì lúc trước bất luận thế nào Lam Linh cũng sẽ giúp Lăng Hiểu đánh thắng quan tòa, dù sao các nàng cũng là phía bị hại, cho nên cũng không phải không có khả năng thắng.
"Ở đây là bệnh viên sao?" Mùi thuốc khử trùng quen thuộc, làm nàng nhớ đến lúc mình canh giữ bên giường Lăng Hiểu. Ha ha, ngày đó nghĩ rằng ông trời tàn nhẫn, nhưng giờ nghĩ lại khi đó ông ấy vẫn còn chút nhân từ, ít nhất nàng còn có thể xoa mặt của cô, còn có thể nghe được hô hấp của cô, còn có thể ngửi được hương vị trên người cô, còn có thể hôn lên môi cô... Mà bây giờ, sợ rằng chỉ còn lại tro cốt mà thôi.
"Uh, là bệnh viện."
"Hiểu đâu, tro cốt của chị ấy đâu?"
"Chị mang đến đây." Lam Linh sớm biết khi Lam Vũ tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-ngan-nam-giua-soi-va-ho-ly/1418834/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.