Lăng Hiểu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Tử Hào nhàn nhã cầm ly rượu ngồi trên sofa, ung dung mà nhìn hai nàng.
"Là ngươi?" Lăng Hiểu kêu lên:"Ngươi muốn gì?"
"Không gì cả." Hắn đứng lên, nói với hai người:"Nghĩ lại hai người các cô đã nhục nhã tôi thế nào, thì hôm nay tôi chỉ muốn đòi lại sự ô nhục đó mà thôi."
"Ngươi đã làm gì với Lam Vũ?" Lăng Hiểu phẫn nộ hỏi, cô xin thề, cô nhất định phải giết tên chết tiệt này. Lam Vũ tái nhợt nằm bên cạnh cô, thoạt nhìn dị thường yếu đuối. Mùi máu tươi từ đầu nàng không ngừng phát ra, cái gối dưới đầu cũng bị nhiễm đỏ một mảng lớn.
"Không có gì, chỉ là thủ hạ của tôi lúc bắt cô ấy đến không cẩn thận đụng đầu của cô ấy vào tường, chảy một ít máu mà thôi."
"Khốn kiếp, ta sẽ giết ngươi!" Lăng Hiểu trong nháy mắt phẫn nộ đến cực điểm.
"Chà chà, dáng vẻ lúc cô tức giận cũng thật sinh động, tôi rất thích!" Tống Tử Hào biến thái thốt lên, hắn ngồi xuống bên giường, nắm lấy cằm Lăng Hiểu, "Lăng Hiểu, cô rốt cuộc cũng nằm trong tay tôi. Cô biết không, tôi đợi ngày này, đợi đã rất lâu rất lâu rồi."
"Khốn kiếp!" Lăng Hiểu giãy dụa, cô muốn giết hắn!
"Giãy dụa đi, cô cứ cố gắng mà giãy dụa đi, tôi thích nhất là nhìn cô phản ứng mạnh mẽ như vậy." Tống Tử Hào cười to, "Nhưng mà này, cô trước tiên khoan hãy kích động, lát nữa sẽ càng hấp dẫn và khiến người ta kích động hơn."
"Đồ khốn!"
"Hiểu, em đau đầu quá!" Lam Vũ đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-ngan-nam-giua-soi-va-ho-ly/1418827/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.