Thời gian thoi đưa, hai mươi lăm năm chỉ thoáng qua trong chốc lát. Lang trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông của hai mươi lăm năm, học xong chương trình đại học, làm chủ quản trong một công ty, mỗi ngày sinh hoạt như một công chức bình thường. Trong dòng người xuôi ngược, cô không ngừng tìm kiếm, nhưng Linh Hồ vẫn như trước, bặt vô âm tín. Trên các diễn đàn, cô thường xuyên đăng các bài viết với tiêu đề "Lang tìm kiếm vợ Linh Hồ", đồng thời để lại số QQ của mình (là một dạng tool chat giống như skype). Trong kiếp này, cô không biết hình dáng Linh Hồ như thế nào, cô không biết Linh Hồ ở nơi nào, nhưng cô tin tưởng vững chắc rằng cô nhất định sẽ gặp Linh Hồ, bởi vì cả hai có nhân duyên cả kiếp này. Bài viết của cô được truyền tải trên mạng, mọi người đều nói viết rất cảm động, nhưng không ai tin đây là sự thật. Cô không quan tâm, chỉ cần Linh Hồ tin tưởng đây là sự thật thì đủ rồi. Có một ngày, cô mở QQ, có một tin nhắn để lại, là tin nhắn của một cô gái có nickname là "Linh Hồ": "Này, câu chuyện của cô là thật hay là giả vậy? Tại sao lại giống với câu chuyện trong giấc mơ của tôi thế nhỉ? Cô là con sói đó sao?" Lời nói rất không khách khí, rất giống với cách nói chuyện của Linh Hồ ngày xưa. Tim Lang đập loạn trong lồng ngực, lập tức gửi yêu cầu kết bạn với cô gái ấy. Cô gái ấy không online, nên cô để lại lời nhắn: "Tôi là Lang, khi thấy tin nhắn hãy nhanh chóng liên lạc với tôi. Điện thoại 13XXXXXXX." Sau đó, Lang lo lắng chờ đợi liên lạc của "Linh Hồ", mỗi lần nghe được tiếng điện thoại di động vang lên là trong lòng của cô như bị kích động, khẩn trương và chờ mong nhìn vào màn hình, nhưng đổi lấy chỉ là một lần rồi lại một lần thất vọng. Một tháng trôi qua, "Linh Hồ" không liên lạc với cô, cô để lại rất nhiều lời nhắn cho "Linh Hồ" trên QQ. Lang cầm ly rượu đứng trên sân thượng, ngửa đầu dựa vào lan can, mặc cho gió đêm thổi tóc cô tung bay tán loạn. Trăng đêm nay là trăng rằm, những ngôi sao trên bầu trời đua nhau tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nhìn chằm chằm vào tinh không, Lang tựa hồ nhìn thấy "Linh Hồ" với nụ cười tươi giảo hoạt đặc biệt của loài hồ ly, kiêu ngạo và ngang ngược! Lang là sói, nhưng trải qua mấy ngàn năm tu luyện đã mất đi thiên tính của loài sói, Lang không hề hung tàn, không hề khát máu, không hề giả dối, Lang trở nên u buồn, nguyện vọng duy nhất của Lang trong cõi đời này, là tìm kiếm người vợ mà mình cực kỳ yêu thương. Cầm ly rượu trong tay một hơi uống cạn, sau đó lại lấy chai rượu rót thêm một ly. Tiếng chuông điện thoại di động truyền đến trong tai cô, cô lười biếng lấy điện thoại di động ra, đang nghĩ người nào lại gọi điện cho mình vào lúc hai giờ sáng thế này. Nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số lạ, "Alo, xin hỏi ai vậy?" "Cô là Lang phải không?" Một giọng nữ thanh thúy truyền đến, giọng nói có vẻ trong độ tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi. "Phải. Cô là Linh Hồ sao?" Lang run lên. Rốt cuộc cô ấy đã gọi đện cho mình. "Tên trên mạng của tôi là Linh Hồ." "Cô ở đâu?" Đáy lòng Lang dâng lên một sự mừng rỡ cực độ, là một loại kích động rất khó diễn đạt bằng lời. "Tiệm net." "Tiệm net nào, tôi đi tìm cô." "Không phải chứ? Đến tìm tôi? Lỡ như chúng ta không ở cùng một thành phố hoặc không cùng một quốc gia thì cô cũng tới tìm tôi?" "Linh Hồ" kinh ngạc hỏi ngược lại. "Đúng vậy, dù ở đâu tôi cũng đi tìm cô." Lang kiên định nói. Thật vất vả mới có tin tức của nàng, đừng nói cách xa ngàn vạn dặm, dù phải lên núi đao xuống biển lửa cô cũng phải đi tìm nàng. "Tôi có chút lo lắng." "Lo lắng gì?" Trong lòng Lang căng thẳng, nàng không muốn gặp cô sao? "Lo lắng cô có phải bị điên hay không? Lỡ như cô là người điên, tôi gặp cô chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" Linh Hồ vô cùng trực tiếp nói ra những lời này. . ngôn tình sủng Lang nói: "Tôi tuyệt đối không phải là người điên. Chỉ là những chuyện tôi trải qua thì người bình thường sẽ không thể nào thấy được, cho nên họ sẽ không tin." Dừng một chút, cô lại hỏi, "Tôi hỏi cô một câu, cô có phải là cô ấy không?" Cô nói "cô ấy" ở đây đương nhiên là "Linh Hồ", nhân vật chính trong câu chuyện mà cô đã viết. Đối phương truyền đến một trận trầm mặc. "Này, cô ở đâu?" Lang hỏi dò. Có thể là cô đã quá nóng ruột, hoặc là lo sợ đối phương chỉ muốn chơi đùa cùng cô thôi. "Có phải giữa trán của sói có một vệt lông hình tia chớp không?" "Phải." Lang trả lời. Chi tiết này Lang không có ghi trong bài viết, người khác không thể nào biết được, trừ khi nàng chính là "Linh Hồ". "Chúng ta gặp nhau được không? Tôi ở tiệm net Siêu Nhiên của thành phố A." "Tôi cũng ở thành phố A, tiệm net Siêu Nhiên cách chỗ tôi không xa, tôi lập tức đến tìm cô." Lang vừa nói xong liền phóng xuống lầu, điện thoại trên tay cũng luyến tiếc không muốn tắt, vừa chạy vừa nói với "Linh Hồ": "Tôi đi tìm cô, cô đừng cúp điện thoại." "Tiểu thư, phí điện thoại rất mắc nha." "Tôi rất nhanh sẽ tới, cô chờ tôi, phí của cô, tôi sẽ trả." Lang nói. "Được rồi, cô tên là gì, tôi vẫn không thể mãi gọi cô là Lang chứ nhỉ?" "Tên của tôi là Lăng Hiểu, còn cô?" "Linh Hồ" cười khúc khích, nói:"Chờ cô đến gặp tôi, tôi sẽ nói cho cô biết." Trong lời nói, lộ ra một ý nghĩa khác, chỉ là Lăng Hiểu đang vội vã đi gặp nàng, nên không nghe được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]