Xin lỗi ai vậy
- Mới có mấy ngày ko gặp chị đã quên tôi rồi sao ( Đầu giây bên kia nói)
- Cậu là … ( Đỗ Phương hơi ngờ vực)
- Tôi là Trung Thành đây ( Anh ta thừa nhận)
- Trung Thành cậu gọi cho tôi có việc gì ( Đỗ Phương hỏi)
- Đừng nóng chỉ là Đỗ Đoan con của chị đang làm khách ở nhà tôi nên tôi muốn báo cho chị biết thôi mà ( Trung Thành nói)
- Sao cậu dám ( Đỗ Phương nói)
- Có cái gì mà tôi ko dám chứ giờ tôi đã đi vào đường cùng rồi ( Trung Thành gần như hét kên ở trong điện thoại)
- Cậu muốn gì ( Đỗ Phương hỏi)
- Câu hỏi hay lắm đơn giản thôi tôi muốn 500 triệu là tiền chuộc con bé ( Trung Thành nói)
- Cái gì? 500 triệu? Cậu tính đi cướp ngân hàng hay gì ( Đỗ Phương mất kiên nhẫn)
- Chị ko có nhưng Trần Hùng có đối với số tiền mà 2 người định cho 2 tên sát thủ thì số tiền này có đáng là gì ( Trung Thành nói)
- Nhưng tôi muốn nghe thấy tiếng con gái tôi, làm sao tôi tin rằng các cậu đang giữ con gái của tôi ( Đỗ Phương nói)
- Bây giờ ngoài tin tưởng tôi ra chị nghĩ chị còn lựa chọn khác sao?Ko nói nhiều nữa ngày mai lúc 18h tối gặp nhau ở trong căn nhà hoang gần trung tâm thành phố và nhớ cho kĩ là chỉ một mình chị đc đến đó nếu tôi thấy có người đến tiếp ứng cho chị thì thứ mà chị nhận đc sẽ là xác của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-mot-dem-tran-tu-xuan/1720778/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.