Đỗ Minh cũng hiểu đc vấn đề nghiêm trọng như thế nào vì nếu như chỉ có 2 chị em cô thì cô đã ko sợ hãi như vậy mà còn 2 đứa nhỏ nữa nếu như Trần Đạt hôm nay đến chậm một tí thì ko biết cô đã làm ra chuyện gì nữa, Đỗ Phương đứng dậy đi qua đi lại rồi nói
- Nếu anh ta đã tìm đc đến đây thì chắc chắn anh ta đã biết đc thông tin của em nên sau này đi đâu phải cẩn thận
- Vâng ( Đỗ Minh trả lời). truyện tiên hiệp hay
- À còn nữa nếu như chẳng may mà gặp lại anh ta cứ tỏ ra bình thường đừng để anh ta biết là em đã biết anh ta là ai và điều này quan trọng này là ko đc để anh ta biết nhà của chúng ta là căn nào, có chuyện gì là em phải lập tức báo ngay cho chị, nhớ chưa? ( Đỗ
Phương dặn dò Đỗ Minh)
- Dạ, em nhớ rồi ạ? ( Đỗ Minh trả lời)
Đỗ Phương sực nhớ là hôm nay là ngày nghỉ mà Trần Đạt lại đến đây cô mới quay ra hỏi
- Trần Đạt cậu đến đây chắc ko phải là trùng hợp đâu nhỉ?
- Chết em quên mất là anh Trần Hùng bảo em đến đưa tập hồ sơ này để chị nghiên cứu trước về công ty đối tác làm ăn lần này có gì rồi ngày mai chị lên bàn công việc với anh ấy ( Trần Đạt nghe Đỗ Phương hỏi mới nhớ ra)
Đỗ Phương nhận lấy tập hồ sơ rồi nói với Trần Đạt
- Em tới rồi thì vào ăn cơm với gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-mot-dem-tran-tu-xuan/164734/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.