Chúng ta cùng đi xem phim nhé.
Cậu hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà câu nói ấy lại có thể xuất hiện vào thời điểm đó. Đầu óc của cậu hiện tại hoàn toàn trống rỗng chỉ còn lại những mảnh ý thức tựa như ảo giác. Ngay khi cậu muốn rũ bỏ những suy nghĩ về Lee Woo Yeon thì hắn đột nhiên lại nói: "Tối nay chúng ta đi nhé. Lịch trình kết thúc lúc mấy giờ?"
Choi In Seop mặc dù bối rối những vẫn điềm tĩnh nói cho hắn biết thời gian lịch trình kết thúc cũng luôn tiện hỏi hắn muốn đi đâu. Sau đó Lee Woo Yeon điềm nhiên trả lời: "Dĩ nhiên là đi xem phim rồi."
Kết quả là sau cuộc trò chuyện đó, Lee Woo Yeon đã đặt trước vé xem phim bằng điện thoại.
"...Anh có ổn thật không ạ?"
Choi In Seop vừa dừng xe lại vừa hỏi Lee Woo Yeon. Ngay cả khi Lee Woo Yeon đã đội mũ bóng chày và đeo kính kín mít thì bất cứ ai khi nhìn vào vẫn có thể nhận ra hắn là nghệ sĩ vì cái ngoại hình trời sinh này.
"Bây giờ là đêm khuya ngày thường nên sẽ không đông người tới vậy đâu."
"Dù vậy vẫn sẽ có khá nhiều người đấy ạ."
"Nếu có thì đã sao. Tôi đi tới đây cũng không phải là tới để phạm tội."
Choi In Seop thì hoàn toàn chẳng thể nào trả lời lại rằng vì cậu cảm thấy như chính mình đang phạm tội được.
"Nhưng thật sự đậu xe ở đây có sao không?"
"Hết cách rồi. Họ nói bãi đậu xe dưới tầng hầm đang được sơn lại."
Hà tất cứ phải là tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/474784/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.