Cậu gõ cửa hai lần thì nghe thấy tiếng nói "Vào đi". Chỉ cần nghe thấy giọng nói đó thôi cũng khiến dạ dày Choi In Seop quặn đau khủng khiếp.
"Tiền bối. Cơ thể anh ổn chứ?"
Lee Woo Yeon bước vào phòng bệnh, hắn cất tiếng hỏi thăm bằng giọng nói dịu dàng. Kang Young Mo cổ bị bó bột đang nằm trên giường lập tức nhăn mặt khi nhìn thấy Lee Woo Yeon, anh ta hỏi: "Gì vậy, tại sao cậu lại đến đây?"
"Tiền bối thì đang bị thương và dĩ nhiên việc tìm đến thăm bệnh là đạo lý nên làm của hậu bối mà."
Khi Lee Woo Yeon đưa giỏ trái cây mà hắn mang đến ra, người chăm sóc bệnh nhanh chóng nhận lấy rồi đặt lên bàn.
"Miệng thì nói là đạo lý hậu bối, vậy mà giờ mới mò đến? Hậu bối thật tuyệt vời quá nhỉ. Đó là gì vậy, tại sao cậu ta cũng bò tới tận đây?"
Kang Young Mo một mặt nhăn nhó nhìn Choi In Seop.
"A, anh có sao không ạ?"
"Gì? Tới để ngắm cảnh à?"
"Tôi đến... để thăm bệnh."
Choi In Seop đứng nép ở góc tường, cậu cố gắng tránh xa Kang Young Mo nhất có thể.
Cứ hễ nhìn thấy Kang Young Mo và Lee Woo Yeon ở cạnh nhau là cậu nhớ đến bộ dạng của Lee Woo Yeon khi đi ra từ con hẻm, nó khiến cậu không thể nào kiểm soát được biểu cảm trên gương mặt mình.
Khi Lee Woo Yeon bảo cậu cùng đi thăm bệnh Kang Young Mo với hắn, Choi In Seop đã hoài nghi rằng không biết tai cậu có bị hỏng chỗ nào hay không. Nhìn dáng vẻ phía sau của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/474773/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.