Kể từ sau đó, giám đốc Kim nóng ruột nóng gan gửi đi hàng chục tin nhắn khác nhau tới. Lee Woo Yeon kiểm tra đại khái rồi lần nữa tắt điện thoại bỏ vào túi. Phía sau có tiếng khóc sụt sùi của đàn ông.
"Đừng khóc mà."
Lee Woo Yeon dịu dàng nói rồi ném khăn giấy nhận được từ trạm xăng vào ghế sau.
"Nếu để dính vết máu thì sẽ không thể tẩy đi được đâu, tự biết mà lau sạch đi."
Ngay khi Lee Woo Yeon nói xong, người đàn ông hoảng sợ bắt đầu lau như điên tấm da dính máu bằng khăn ướt. Lee Woo Yeon đã nở một nụ cười rất tươi. Một tay cầm thuốc lá và xoay tay lái, hắn đạp mạnh chân đạp ga. Chiếc Ferrari mượn từ giám đốc Kim phát ra âm thanh nặng nề phóng nhanh về phía trước.
Chiếc xe vun vút lướt qua những chiếc xe khác. Chiếc xe Ferrari phóng zích zắc như bay trên đường, tứ phía kèn xe bắt đầu vang lên ầm ĩ. Người đàn ông ngồi phía sau xe sợ hãi hét toáng lên rồi dùng tay ôm chặt lấy đầu mình.
"Sẽ không chết đâu. Con người làm gì dễ chết như vậy."
Lee Woo Yeon nhẹ giọng nói, hắn mở cửa sổ rồi hất tàn thuốc lá đi. Vì chiếc xe chạy quá nhanh nên bên tai cứ văng vẳng âm thanh vun vút kinh người. Kính của chiếc xe từ từ nâng lên, hắn nghe thấy tiếng khóc của người đàn ông ngồi ở phía sau.
Lee Woo Yeon nói một cách đầy dứt khoát: "Hãy im lặng trước khi tôi xé rách miệng cậu ra. Tôi không có ý định nghe đàn ông con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/474768/chuong-17.html