Peter càng ngày càng trở nên hạnh phúc. Cậu nhận được điện thoại chúc mừng từ toàn bộ họ hàng, mẹ cậu đã mời tất cả họ hàng sống gần đó đến và mở tiệc. Dù chỉ là nhận được giải thưởng từ tòa soạn báo, nhưng tất cả các thành viên trong gia đình vẫn tập trung lại chúc mừng cậu. Vì đây là một cuộc thi có thẩm quyền hơn Peter nghĩ nên việc đoạt giải của cậu thậm chí còn được đăng trên báo địa phương. Mẹ cậu đã cắt một đoạn báo nhỏ trên tờ báo địa phương và dán nó lên phía trên cùng tủ lạnh, và ba cậu dù nhìn nó một ngày đến vài lần nhưng mỗi lần nhìn lại một lần hài lòng về danh hiệu của con trai.
Chủ tịch hội người Hàn khi nghe tin về giải thưởng của cậu đã liên lạc tới và nói rằng ông sẽ trao cho cậu một tấm huy chương thành tựu. Giáo viên dạy văn học tại hội học sinh cũng đã gọi Peter đến trước mặt mọi người và kể cho học sinh nghe về câu chuyện cậu nhận được giải thưởng. Cho đến thời điểm đó, nhiều học sinh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của một học sinh nam tên là Peter cũng đã gửi lời chúc mừng đến cậu. Trong đó có Mellinda và Phillip. Phillip gửi lời chúc tựa thoáng qua đến cậu, Peter khẽ nói cảm ơn cùng với chất giọng không được bình tĩnh cho lắm. Khi Phillip nói đùa rằng, hắn phải xin trước chữ ký của tác giả tương lai mới được thì tất cả mọi người xung quanh đều bật cười.
Tuy có hơi ngốc nhưng đêm đó thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/269490/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.