Nhậm lão gia gọi điện cho cháu trai vì khi đến thì không thấy người đâu, khổ thân già này quá mà đi lên tận đây thăm mà không ai tiếp đón:
- Cháu trai, cháu dâu ta đâu
- Ông nội đợi xíu bọn con đang trên đường về.
Khoảng mười phút sau, Minh Uy cũng lái xe về đến nhà, anh nắm tay cô bước vào bên trong phòng khách, thấy cháu dâu Nhậm lão gia đi đến ôm cô rồi vuốt lưng cô:
- Ta nhớ cháu thật đó
Mạc Tịnh Kỳ dìu ông nội ngồi xuống sô pha, cô rót cho ông ly trà, thật không ngờ năm năm trôi qua vẫn luôn có người nhớ đến cô, Minh Uy cũng đã gọi báo cho ba Tịnh Kỳ rằng cô đã an toàn trở về, vài ngày nữa sẽ sắp xếp đưa cô về thăm ba.
Cả ba người ngồi hàn thuyên chuyện cũ, tiếng cười giòn rã vang khắp nhà, anh chuẩn bị phòng cho ông nội ngủ sáng mai về lại Giang Tô.
Trong phòng, anh ôm cô thật chặt anh vẫn sợ cô sẽ đi mất, anh tìm cô rất cực khổ, bây giờ đoàn tụ anh cứ ngỡ như là giấc mơ, hai người đánh một giấc cho tới sáng.
Vài ngày sau, kết quả cũng đã có, Mộc Tuyết bị tuyên án mười năm tù giam vì tội cố ý gϊếŧ người, cuộc đời cô ta cứ thế mà trải qua trong ngục tù, cô ta được đưa đến nhà lao, mỗi ngày đều bị phạm nhân cũ ăn hiếp đánh đập, trên người cô ta xuất hiện những vết sẹo lòi lõm ứa máu. Đây là kết quả rất xứng đáng dành cho Mộc Tuyết. Ban đầu Minh Uy định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hon-nhan/1189157/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.