Mãi một lúc sao Minh Uy trở về thấy Mộc Tuyết ngồi bó gối khóc, anh vờ đi đến quan tâm: - Em sao vậy Nghe tiếng anh, cô ta xà vào lòng ôm anh mà khóc, nấc lên từng hồi, anh lấy tay vuốt lưng cô ta rồi dìu cô ta vào phòng, để Mộc Tuyết ngồi lên sô pha anh hỏi chuyện: - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà em khóc Cô ta không trả lời cứ khóc nấc lên, Mộc Tuyết không dám nói mình vừa bị cưỡng bức, sợ sau này sẽ không đạt được kế hoạch, thấy cô ta không trả lời anh đành lên tiếng: - Khuya rồi em về phòng đi Mộc Tuyết đứng dậy đi chậm từng bước trở về phòng mình, Minh Uy lúc này mới nở một nụ cười thích thú. Sáng hôm sau, anh đi đến bãi cát đi dạo xung quanh, trong đầu cứ hiện lên những kí ức của cô và anh, anh đưa tay về phía biển như muốn chộp lấy thứ gì đó, ở phía bên trái với khoảng cách không xa anh nhìn thấy Thiệu An cùng cô bạn gái, anh tiến đến chào hỏi. - Chào lại gặp nhau rồi Nói là chào Thiệu An nhưng anh cứ dán chặt mắt mình vào cô bạn gái bên cạnh Thiệu An, Tịnh Kỳ luôn cho anh cảm giác quen thuộc, thấy người đối diện nhìn mình trái tim Tịnh Kỳ xao xuyến từng hồi, cô cũng không rõ vì sao lại có cảm giác như vậy, ánh mắt dịu dàng ấy hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải. Phùng Thiệu An chào sếp của mình rồi nắm tay Tịnh Kỳ rời đi, khuất bóng hai người họ Minh Uy cảm thấy lòng mình thật đau, cô ấy có phải An Nhiên không. Mộc Tuyết thấy anh thẫn thờ, cô ta đi đến vỗ vai anh. - Sao anh đứng một mình ở đây Minh Uy không trả lời xoay người ngược lại bước đi về khách sạn chuẩn bị hành lý đi về, Mộc Tuyết cô ta cũng không hiểu sao anh bơ phờ như người mất hồn vậy, cô ta cũng dọn đồ rồi chuẩn bị lên đường trở về. Lên thuyền trở về đất liền rồi lên xe trở về thành phố, đưa Mộc Tuyết về nhà, anh liền rời đi cùng thư kí.
Đến nơi trú của kẻ hại An Nhiên, anh ung dung bước vào, toàn bộ ngôi nhà đã bị người anh bao vây nên muốn trốn cũng không được, anh bấm chuông cửa, người bên trong không hay biết gì mà mở cửa. Cửa vừa mới mở vệ sĩ anh nhanh chóng tiến đến bắt giữ chủ nhà trói chặt tay anh ta lại, Minh Uy tự nhiên như nhà mình mà bước vào sô pha ngồi chễm chệnh xuống, vắt chéo chân, anh bây giờ nóng như lửa đốt hận không thể xé tên kia thành trăm mảnh, anh vốn định đến địa bàn của Ngọc Phượng Hoàng hỏi chuyện nhưng người của anh đã tra ra kẻ chính tay hại vợ mình vậy thì cất công đến đó làm gì, bắt thẳng tay sẽ nhanh hơn. - Trạch Dương, người của Ngọc Phượng Hoàng, đúng chứ Trạch Dương đang quỳ, mặt ngông cuồng, hống hách, hét lên: - Tụi mày nói gì tao không biết - Ồ, vậy tao nhắc cho mày nhớ, gần một tháng trước mày chính là người đẩy cô gái từ trên vách núi, đúng chứ Tên kia đổ mồ hôi như tắm, run lẩy bẩy nhưng vẫn giữ tinh thần thép đáp trả: - Đừng ăn nói hàm hồ, bằng chứng đâu Anh nhìn chăm chú một hồi, anh rút điếu thuốc ra rít từng hơi phả vào mặt hắn, mùi thuốc xộc vào mũi tên Trạch Dương khiến hắn ho sặc sụa, anh chầm chậm trả lời: - Mọi người thấy tên đẩy vợ tao xuống, trên cánh tay xăm hình phượng nhỏ, cùng một nét chữ riêng biệt chỉ có người Ngọc Phượng Hoàng mới xăm, mày biết cô ta là ai không. Anh lấy điện thoại đưa hình Mộc Tuyết ra, thấy bức ảnh quả nhiên hắn ta tỏ ra vẻ mặt sợ sệt, nuốt nước bọt một cái, lắc đầu chối, anh ra hiệu vệ sĩ cầm gậy đánh thật mạnh vào bàn tay hắn. Phập Một gậy vào tay hắn, khiến Trạch Dương ôm tay mà đau đớn la hét, mồ hôi nhể nhại nhìn Minh Uy, người này thật đáng sợ, Minh Uy ngoắc tay ra hiệu đánh tiếp, anh nói: - Cứ đánh, không khai thì phế hai cánh tay hắn Nghe vậy, hắn liền lạnh sống lừng, mặt mày tái mét, run cầm cập, tay đã bị đánh hai gậy, thêm nữa chắc hắn sẽ bị mất bàn tay mất, hắn đầu hàng khai:
- Tôi khai, đúng là cô ta thuê tôi, máy tính tôi trong phòng anh cứ mở lên xem tin nhắn trao đổi của tôi với cô ấy Minh Uy vỗ tay hài lòng, cho người vô lấy laptop ra, xem tin nhắn, trán anh nổi ba vạch đen, nghiến răng nghiến lợi tức giận, thì ra chính là cô ta, được anh sẽ từ từ mà có cách chơi với cô ta, đụng đến vợ anh thì đừng mong sống tốt. - Tốt lắm, vậy phế một tay hắn, đây xem như là hình phạt nhẹ nhất tôi dành cho anh Minh Uy bước ra ngoài nhà, bên trong vọng ra tiếng la đau đớn của Trạch Dương, tay hắn đã bị phế, cánh tay dùng để kiếm tiền giờ mất một tay thì còn làm gì được nữa chứ, trên xe mặt anh tỏ ra sát khí làm thư kí rùng mình, anh không hiểu, tiền ở Ngọc Phượng Hoàng ít lắm sao mà lại nghe lời người khác gϊếŧ người chứ. Về đến biệt thự, Mộc Tuyết vẫn chưa biết anh đã phát hiện ra cô ta là người hãm hại An Nhiên, cô ta mừng rỡ đi đến ôm cánh tay anh mỉm cười dịu dàng, nhìn cô ta mà anh đầy căm phẫn. / Cô cứ đeo cái bộ mặt giả tạo đó đi, tôi có cách chơi với cô / Mạc Tịnh Kỳ đang ngồi cắn hạt dưa xem tivi, Phùng Thiệu An đi đến ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt của cô, anh lên tiếng đề nghị: - Kỳ, em với mẹ cùng tôi ra nước ngoài được không - Tại sao phải đi, nơi này tốt như vậy mà Phùng Thiệu An muốn đưa cô đi thật xa, anh sợ một ngày nào đó cô bị Minh Uy bắt đi mất, anh phải tranh thủ đưa cô ra nước ngoài trốn tránh. - Anh muốn đưa em qua nước ngoài lập nghiệp, lúc trước em là người mẫu đó - Thật sao, được em đồng ý Mạc Tịnh Kỳ đồng ý, Thiệu An mừng hết lớn, chuyện này anh cũng đã bàn với mẹ rồi, chỉ cần cô đồng ý ngày mai là xuất phát, anh phải cho cô một cuộc sống mới và thực hiện đam mê trước kia của cô, cô rất có tiềm năng, anh phải biến cô trở thành một người mẫu danh giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]