-Vẫn, khỏe chứ?
Trải qua cả ngày trời, Hạ Đồng mới có thể ổn định nhịp tim đang đập loạn xạ của mình, nhàn nhạt mở miệng.
-Cũng... tốt.
Từ tốt được Dương Tử nói khá nhỏ, thật ra anh muốn nói, ba tháng không có em bên cạnh, anh thực sự rất tệ.
Cả hai im lặng, dường như có điều muốn nói nhưng lại không thể mở lời, từng nhịp thở đều đặn, rõ ràng có rối loạn nhưng lại che giấu không cho đối phương biết, thời gian như đứng yên, mọi thứ ngưng đọng, từng người bước qua cả hai cứ như xẹt qua ngay, lại nặng nề áp lực đè nén conngười.
-Trứng của em.-đúng lúc nhân viên bán hàng đưa trứng đã được gói kĩ cho cô
-Cảm ơn.-Hạ Đồng như thấy cứu tinh, cầm vội bịch trứng sau đó quay sang nói với Dương Tử
-Chị ấy đang đợi anh ở nhà, đừng để chị ấy đợi.
Nói xong, cầm bịch trứng bước ra quầy thu ngân tính tiền, cũng không nhìn anh một cái.
Tim Dương Tử như bị ai bóp chặt, cả người anh cứng đờ, khóe môi vốn cong lên nay cứng ngắc. Thực sự, chấm dứt rồi sao?
Anh nhìn theo bóng lưng của cô, vừa khe khẽ lắc đầu vừa cười, có lẽ do khổ tâm đến nỗi không còn đau lòng, không khóc được, nên anh phải cườivậy thôi.
Hạ Đồng quay người đi, khóe môi giần giật, lại không hiểu vì sao timlại nhói đau, câu nói lúc nãy vừa thốt ra, tưởng như không thể thở được.
Ước gì, cô chưa từng gặp anh. Ước gì, không hề có bản hợp đồng kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2267044/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.