Tối đến, Hạ Đồng ngồi trên giường, co ro ôm đôi chân của mình, đầu gác lên đầu gối. Hôm nay đúng là chẳng ra gì mà.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng cô được mở ra, Hạ Đồng không ngướcnhìn là ai vào, trong lòng cô cũng biết chỉ có anh mà thôi.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên đều đều, xung quanh cô liền bị hơiấm của người con trai bao quanh. Bên giường bị lún xuống, Dương Tử khẽthở dài, than nhẹ:
-Sao không qua phòng anh? Vẫn còn giận anh sao?
Hạ Đồng nâng đầu lên ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng:
-Hôm nay em mệt, không muốn học.
-Sắp đến kì thi rồi.
-Em mệt lắm, anh ra ngoài đi.
Hạ Đồng tâm tình ngoài không vui vẻ ra thì là rất rất không vui vẻ. Cô thật sự không hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác anh luôn làm cônuôi hi vọng, có được niềm hi vọng rồi lại lấy nó đi mất, làm cô trở tay không kịp cuối cùng chỉ mang nhiều thương tích đau đớn.
-Chuyện lúc sáng, anh tin em.
Dương Tử trầm ổn lên tiếng, lời này là anh thật lòng nói, lúc sáng làvì không có chứng cứ xác minh là Nguyên Nhã gây sự, vả lại Hạ Đồng đánhngười trước, nhìn vào ai có thể tin là Nguyên Nhã kiếm chuyện.
Cho dù anh nói anh tin cô thì chắc chắn sẽ có người cho rằng anh thiên vị, vả lại là Ân Di muốn anh lấy lại công bằng, Hạ Đồng trong thế bịđộng, dù làm thế nào vẫn không giúp được cô, chỉ sợ làm cô bị mọi ngườikhinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2267028/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.