Vì sao nét mặt ấy, lại như rằng lần đầu tiên khi Hạ Đồng nhìn thấyLăng Hạo? Nỗi buồn sâu trong đôi mắt của anh vì sao lại càng nhiều thêm?
Lăng Hạo nhìn về phía bốn người họ, ánh mắt dừng hẳn trên người Hạ Đồng... có chút tâm tư tình cảm, có chút mong nhớ.
Hạ Đồng không né tránh ánh mắt anh nhìn mình, nở nụ cười đáp lại anh. Đốivới cô giờ đây cô chỉ mong mình và anh vẫn có thể vui vẻ như trước.
Lăng Hạo rất nhớ cô, nhớ đến phát điên, những kỉ niệm của anh cùng cô nhưmột cuộn phim quay ngược lại hiện ra trong tâm trí anh.
Khi chia tay, thứ người ta nuối tiếc nhất là kỉ niệm, chứ không phải con người!!!
Dương Tử cau mày nhìn Lăng Hạo, rồi nhìn Hạ Đồng, nụ cười của cô có thể tùy tiện cười với ai là được sao? Nó chỉ thuộc về anh.
Dương Tử ho vài tiếng, làm Hạ Đồng sực tỉnh, cô quên mất Dương Tử cũng có mặt ở đây.
-Căn tin ồn quá, chúng ta lên phòng hội trưởng.
Dương Tử nói xong thì nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi.
Rõ ràng giọng anh có vẻ không vui, Hạ Đồng thầm nghĩ, bản thân lại làm gì sai nữa rồi?
Hạ Đồng bị Dương Tử kéo đi qua Lăng Hạo, Hạ Đồng có quay đầu nhìn LăngHạo, anh cũng quay người nhìn cô, ánh mắt rõ ràng hiện lên tia cườigiễu, ưu thương cứ nhìn mãi.
Đến khi cô đãbị Dương Tử kéo đi khuất, không còn nhìn thấy Lăng Hạo, rõ ràng cô nghecó tiếng bàn ghế bị đạp đỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2267009/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.