Lăng Hạo ánh mắt sắc bén nhìn Dương Tử, tay ôm chặt Hạ Đồng trong lòngmình, gần như siết chặt, cứ sợ chỉ cần lơ là cô sẽ chạy đi mất.
-Chuyện này không liên quan đến cậu.-Dương Tử sắc lạnh lên tiếng
-Không liên quan?-Lăng Hạo cứ như đang nghe chuyện rất nực cười
-Em ấy nói người em ấy yêu bây giờ là tôi, cậu dựa vào đâu nói tôi không liên quan, dựa vào đâu nói em ấy chỉ được yêu cậu!?
-Vậy cậu nghĩ em ấy yêu cậu thật sao? Bây giờ là do em ấy kích động thôi,người em ấy thật sự yêu là tôi.-Dương Tử tiến lên giơ tay giành lấy HạĐồng
Lăng Hạo cũng không khoan nhượng, lập tức giữ chặt tay kia của Hạ Đồng lại.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt dường như làm mọi thứ đóng băng, còn lạnh hơncơn mưa họ đang đứng trong đó, còn lạnh hơn cả băng ở Nam Cực. Xungquanh nồng nặc toàn mùi thuốc súng!!!
Hạ Đồng mệt mỏi muốn rút cả hai tay về nhưng không đủ sức, vô lực đứng giữa hai anh để những hạt mưa dài cứ rơi rớt lên người.
-Tốt nhất cậu buông ra.-Lăng Hạo ánh mắt như sói hoang, nguy hiểm khó lường
-Cậu nghĩ mình là ai? Buông tay Hạ Đồng ra.-Dương Tử cũng chẳng thua kém,ánh mắt đen đã bị bao quanh một lớp băng dày đặc, làm người khác phảirun sợ khép nhường
-Cậu dựa vào đâu bắt tôi buông tay em ấy ra?-Lăng Hạo cười mỉa
-Dựa vào người em ấy yêu là tôi.-Dương Tử từng chữ nói thật to, như khẳng định
-Vậy sao? Xin lỗi, làm cậu thất vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266959/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.