Hạ Đồng ngây người nhìn Dương Tử, những ánh nắng chiếu vào làm gươngmặt của anh càng mê hoặc cùng đẹp hút hồn. Đôi mắt đen kiên nghị hiệnlên ý cười rõ rệt.
Hạ Đồng nhìn anh đến mê muội, cơ thể vì những lời chân thành của anhmà run lên, cô lại lo sợ, lo sợ mình lại vướng vào, lo sợ lại yêu anhkhông thể dứt, lo sợ anh chỉ là đang nói dối, sợ là anh cho cô niềm hạnh phúc rồi lại tàn nhẫn tước nó đi.
Anh là người cô không thể với tới, càng không thể mơ tưởng tới tìnhyêu của anh được, bất kì cô gái nào đều có thể yêu anh, trừ cô.
Do ánh nắng phản chiếu, khuôn mặt Dương Tử mờ ảo hiện trước mắt cô, Hạ Đồng như uống phải bùa mê, chỉ như người say nhìn anh mê đắm, anh luônmờ ảo như thế, luôn làm cô khó nắm bất được, cứ như một làn gió, thoảngthoảng bay quà để lại lưu luyến trong lòng cô rồi lại vụt mất trongkhông gian vô hình, đến cũng nhanh mà đi cũng vội.
Dương Tử từ từ nghiêng đầu, di chuyển khuôn mặt đến gần Hạ Đồng, HạĐồng vẫn trong tình trạng nhìn anh đến ngây ngốc, đến khi mặt anh đã gần mặt cô trong gang tấc, Hạ Đồng mới có phản ứng, vốn muốn né tránh nhưng đến khi né đi thì bờ môi của anh đã chạm môi cô.
Như có luồn đẹn chạy qua người, tim Hạ Đồng đập không thôi. Như thểtrống đánh, như những cô gái lần đầu biết yêu trao nụ hôn đầu cho ngườicon trai mình yêu, cảm giác hồi hộp cùng rộn ràng đan xen trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266956/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.