Hạ Đồng mở mí mắt nặng trĩu ra nhìn xung quanh, không thấy ai sau đóchống hai tay lên giường gượng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trờiphía chân trời mặt trời đã bắt đầu lặn, một màu đỏ hồng ở trên bầu trời.
Cô ngủ lâu lắm rồi nhỉ? Từ lúc y tá tiêm thuốc rồi truyền nước cho cô, cô ngủ đến giờ này. Cảm giác mệt mỏi buồn ngủ cũng thuyên giảm.
-Em tỉnh rồi sao? Anh có nấu cháo, ăn rồi uống thuốc.-Lăng Hạo bưng tô cháo nóng hổi đi vào, đặt lên chiếc bàn, đi đến ngồi cạnh cô
Anh chu đáo kiểm tra nhiệt cho cô, thấy cô cũng giảm nhiệt mới thở phào nhẹ nhõm.
-Bớt nóng rồi, em lại ăn cháo đi.-Lăng Hạo đỡ cô đứng lên, dìu đến ngồi vào chiếc ghế dựa
Hạ Đồng thật sự rất cảm động, rất cảm động khi anh lại quan tâm hết mực với cô như thế.
-Lăng Hạo...
Hạ Đồng thật sự bị anh làm đến muốn khóc, cô và anh có quan hệ thân thiết gì, vì sao anh cứ quan tâm cô chu đáo đến thế này?
-Sao lại khóc? Khó chịu lắm sao?-Lăng Hạo thấy cô mắt ứ nước như sắp khóc, vội vã giơ tay lau nước mắt cô, ân cần hỏi
Hạ Đồng lắc đầu ngoe nguẩy.
-Anh biết bệnh rất khó chịu, cho nên em mau ăn hết chén cháo này sauđó uống thuốc sẽ mau khỏe lại, đến lúc đó em có thể vui vẻ nhưtrước.-Lăng Hạo như đang dỗ con nít
Hạ Đồng gật nhẹ đầu, sau đó há miệng ăn muỗng cháo anh đút cho.
-Uống thuốc sẽ rất buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266927/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.