Hạ Đồng bước dọc dãy trên dãy hành lang, tay ôm chồng sách thẫn thờ bước đi, cô vẫn không sao quên được nụ hôn tối qua của Lăng Hạo, nhẹ nhàng,cuồng nhiệt, chất chứa bao nhiêu là cảm xúc.
Vì không muốn đối mặt với Lăng Hạo cho nên cô đã dậy từ rất sớm để đến trường, vào đến trường lại không có ai.
Cô muốn đi đến phòng hội trưởng, nhưng mà lại không dám. Bởi vì tối quaanh đã nói, không muốn gặp mặt cô nữa, làm sao cô dám đến tìm anh.
Nhưng mà đôi chân lại không nghe theo sự điều khiển của cô cứ đi về phía phòng hội trưởng.
Hạ Đồng hít một hơi thật sâu, một tay vươn ra cầm tay nắm, mở ra lại không được, đã bị khóa ngoài.
Cũng phải, anh vẫn chưa đến trường thì làm sao cửa mở.
Hạ Đồng khẽ thở dài, ôm chồng sách xoay người đi, càng ngày cô càng khônghiểu bản thân mình, tại sao giữa một người tốt với cô như Lăng Hạo vớimột người lạnh nhạt với cô như Dương Tử thì tại sao cô luôn nghĩ đếnDương Tử?
Khi anh đuổi cô đi, khi anh nói không muốn nhìn thấycô nữa, thì tim cô lại đau lên từng hồi một, không đau một lần một mà là đau từ từ, từng chút cũng đủ làm tim cô đau đớn.
-Hạ Đồng, đến sớm thế?
Mãi mê suy nghĩ, lại bị một giọng nói mang chút mừng rỡ cũng có nét trẻ con vang lên. Hạ Đồng nhìn Khiết Đạt đang đứng trước mặt mình, anh vẫn thế, vẫn vui vẻ như mọi ngày.
-Chào anh, anh cũng đến sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266909/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.