Khiết Đạt không thương tiết hất mạnh tay Gia Uyển ra làm cô ta té xuống sàn đất, nước mắt Gia Uyển chan hòa vào nhau trông cô ta thật đáng thương còn hơn cô nữa, có lẽ chỉ vì quá yêu anh nên cô ta mới thế.
-Yêu tôi? Cô yêu tôi nên làm thế với em ấy sao, cô có quá trẻ con không, tôi đâu phải kẹo của cô mà cô muốn của riêng mình, chẳng lẽ bất cứ ai gần tôi thì cô sẽ làm như đối với em ấy phải không?-Khiết Đạt hừ nhạt nói
-Em thật sự không chịu nổi khi có bất cứ ai bám lấy anh, đặc biệt là con ăn mày này, em không muốn.-Gia Uyển chỉ tay về cô giận dữ quát
-Phải, em ấy nghèo, chẳng lẽ vì thế cô bắt tôi phải xa lánh em ấy sao, cô thôi ngay đi, khi cô kì thị em ấy thì tôi cũng bất đầu xa lánh cô.-Khiết Đạt càng lạnh lùng hơn nữa
-Anh… anh đừng làm thế với em, em yêu anh, yêu anh đến phát điên vì thế xin anh đừng xa lánh em… em sai rồi… em hứa sẽ không có lần sau.-Gia Uyển nài nỉ anh khóc sướt mướt
-Sẽ có lần sau sao? Cô chẳng còn nữa đâu, hãy biến khỏi mắt tôi trước khi tôi nổi nóng, nếu không, tôi không đảm bảo an toàn cho cô.-Khiết Đạt nói coi như lời cảnh cáo
-Xin anh… em xin anh… em yêu anh thật mà.
Gia Uyển chạy ngay đến bên chân anh, không ngừng van xin năn nỉ nhưng anh vẫn như thế, lạnh lùng tàn nhẫn chẳng khác gì Dương Tử.
Hạ Đồng nãy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266841/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.