Hạ Đồng tức tối đi về lớp, sau bao nhiêu năm cố gìn giữ vậy mà chỉtrong một lúc sơ suất lại bị mất đi cái gọi là nụ hồn đầu đời, còn tứcthêm nữa là lại bị cái tên cô ghét nhất lấy mất, đúng là khôn ba năm dại một giờ mà.
-Hình như tiết sau là tiết tự học thì phải?-Hạ Đồng ngẫm nghĩ
Sau khi suy nghĩ ra, cô lên sân thượng, đứng ngay lan can cô hét to:
- ÁÁÁÁÁÁ…..... Heo đực tôi ghét anh, anh là tên xấu xa, khó ưa, đáng ghét nhất, anh sẽ sống không yên!!!
-Làm gì mà nói xấu em của anh dữ vậy?-một giọng nói ấm áp vang lên
Hạ Đồng quay đầu ra sau nhìn, là Thiên! Sao anh ấy lại ở đây chứ?
-Anh Thiên, tại… tại anh ta...-cô ấp úng nói
-Em ấy lại làm gì em à?-Thiên ngồi xuống nói
-Dạ.-cô cũng ngồi theo
Hai người dựa lưng vào lan can, Hạ Đồng lấy trong túi ra chiếc máy MP3mà Lăng Hạo tặng cô, đeo một bên phone cho mình còn một bên cho Thiên.
-Nói cho anh nghe thử được không, em ấy đã làm gì nữa vậy.-Thiên cầm lấy phone hỏi cô
-Uhm… anh ấy….-cô hơi ngập ngừng nói,nếu nói chuyện lúc nãy chẳng phải kì lắm sao?
-Em không nói được thì thôi, anh không ép.-Thiên nhẹ xoa đầu cô
-Dạ.
-Hạ Đồng sao tay em bị trầy vậy?-Thiên lo lắng nắm tay cô
-Ủa bị lúc nào vậy ta?-cô nhìn tay mình, đúng là bị trầy thật nhưng sao cô không đau lại còn chẳng biết sao có vết trầy nữa, ngẫm nghĩ một látcô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266778/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.