Hạ đồng ngắm ngôi trường đến mức thẫn thờ, đẹp, trang trọng, xa hoa, dùng những từ này để miêu tả ngôi trường Nhuận Lâm là quá ít, quá tầm thường.
-Thích lắm sao?-Thiên đứng bên cạnh cô hỏi
Hạ Đồng nhìn anh gật đầu liên tục, được học ở đây, là một điều cô không bao giờ nghĩ có thể.
-Vậy thì em đi tham quan đi, anh còn có việc, lát gặp lại em.-Thiên trước khi đi căn dặn cô
-Anh cứ làm việc của mình đi, không cần lo cho em.-Hạ Đồng xua tay nói
-Ừm.
Khi bóng Thiên vừa khuất Hạ Đồng cũng đi lanh quanh ngôi trường tham quan, đi một hơi tới một nơi trên nền đất được trải một lớp cỏ dày xanh mướt, có những hàng ghế màu tráng được xếp thẳng tấp ngay dưới tán lá cây anh túc cao lớn, rợp bóng mát.
Không khí rất trong lành, những làn gió nhè nhẹ thổi qua tóc cô, cảm giác rất dễ chịu, thoải mái.
Bỗng đâu đó vang lên tiếng khóc thút thít của người con gái phá ngang bầu không khí vốn yên tĩnh của nó, cũng phá đi sự thưởng thức của cô.
Hạ Đồng sởn cả gáy. Chẳng lẽ ban ngày ban mặt mà cũng có ma, không lẽ ngôi trường này ám khí nặng nề dự vậy sao? (bó tay ==")
-Chỉ là vui qua đường, không lẽ cô xem là thật đó chứ?
Tiếp đó là âm thanh lạnh lẽo mang đầy sự giễu cợt của một người con trai vang lên.
Hạ Đồng sực tỉnh, làm sao mà có ma được, đúng là tự dọa mình mà, không được cô phải đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266740/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.