Buổi biểu diễn còn nữa tiếng nữa mới chính thức bắt đầu mà người ta đã ùn ùn kéo vào trong rồi.
Nhà hát kịch thành phố có đến hơn một trăm năm lịch sử, nghe nói, vào thế kỷ trước đây là nơi giải trí tiêu khiển của vương công quý tộc. Bây giờ đã qua rất nhiều lần trùng tu và mở rộng nên đã có một diện mạo hoàn toàn mới. Tuy những thiết bị và trang trí trong này đều là những thiết bị hiện đại cao cấp, nhưng bố cục nội thất vẫn duy trì phong cách của thế kỷ trước, còn có những vật mang tính văn hóa quý giá làm trang trí.
Tôi giúp A Mộc tìm một chỗ ngồi đầu tiên ở khu khách quí. Hi hi, chính bởi vì điều này, A Mộc đã khen tôi suốt 20 phút. "Hay lắm, Tiểu Chí! Cậu thấy làm một thành viên của Ban Kịch nghệ tuyệt không, người ta nằm mơ cũng muốn ngồi ở vị trí này đó, có dùng tiền mua cũng không được, cậu chỉ nói một câu thôi mà có ngay."
Tôi bị A Mộc khen đến đỏ mặt lên: "Hi hi, đâu có tài giỏi thế! Mỗi người làm trong Ban Kịch nghệ ai cũng được 5 vé mời ở khu đặc biệt, tôi chỉ là dự bị, đáng lẽ là không có, tấm vé này có được là do tôi và anh Đa Lâm năn nỉ gãy lưỡi cả buổi trưa mới được. Cho nên, A Mộc tâng bốc tôi như thế, tôi lại cảm thấy hơi chột dạ.
Những khán giả ở khu thông thường đã sớm vào chỗ ngồi, bây giờ kẻ thì nói chuyện phiếm, người thì ăn bánh vặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-dem-mua-ha/3116162/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.