Xuống đến chân núi, ta cuối cùng cũng kéo được cổ tay ra khỏi lòng bàn tay rắn chắc của Diệp Chi Hào.
"Ngươi bị khùng à? Ta khó khăn lắm mới đủ can đảm đi chết, lại bị tiểu tử nhà ngươi phá đám..."
Nói xong ta không kìm được mà rơi nước mắt, miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng ta biết rõ, không thể trách Diệp Chi Hào được. Hắn cũng chỉ muốn cứu ta lúc nguy nan, ta lại quay ra mắng chửi hắn. Nhưng ta biết làm sao bây giờ, trong lòng ta không thoải mái, thật sự không thoải mái.
Diệp Chi Hào nghe vậy thì sửng sốt, song như hiểu được gì đó.
"Là vì hôn sự của Mã Vân Long với sư phụ ta sao? Trư Tiểu Mễ, cô ngốc chết đi được!".
Ta ấm ức ngước lên nhìn hắn:
"Ngươi dựa vào đâu nói ta ngốc, dựa vào cái gì chứ?"
Ta ấm ức trong lòng, nước mắt cứ đua nhau rớt xuống, trông ta bây giờ thật nhếch nhác!
"Ta nói cho cô biết, quy củ của Kỳ Lân Tộc quả thật rất nghiêm, nhưng nếu là do vô tình mà phạm phải, vẫn có cách để xoay chuyển."
Ta ngơ ngác nhìn hắn, hỏi lại:
"Có cách gì? Nói cho ta biết được không?".
Diệp Chi Hào thở dài nhìn ta:
"Cách thì có, nhưng không biết cô có bằng lòng thực hiện không?"
Ta vội gật đầu, chắc như đinh đóng cột:
"Ta bằng lòng, ta bằng lòng!"
Diệp Chi Hào không nói ngay mà ngồi xuống cạnh một gốc cây, lấy một cành củi chọt chọt xuống đất. Đợi mãi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-de-thuong-cua-tieu-ma-va-tieu-tru/2549067/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.