Chương trước
Chương sau
Những ngày kế tiếp, Tả Hữu Nam một tấc cũng không rời Hàn Phỉ Vũ.
Vậy mà, bệnh của cô không hề cải thiện.
Trí nhớ của cô dần dần suy thoái, có lúc ngay cả Tả Học Văn cũng không nhớ nổi.
Mắt thấy tình cảnh như thế, trong lòng Tả Hữu Nam cũng đau đớn.
Người yêu bị bệnh hành hạ, thế mà anh lại bó tay hết cách.
“Anh biết em gần đây nghĩ cái gì sao?" Hàn Phỉ Vũ chỉa vào mặt tái nhợt hỏi.
"Nghĩ cái gì?" Tả Hữu Nam bỏ đi ngữ điệu luôn luôn rét lạnh, dịu dàng hỏi.
"Em đang suy nghĩ, em còn có thể nhớ anh bao lâu?"
"Em dám quên anh? Em thật to gan!" Cố nén đau thương trong lòng, Tả Hữu Nam trở lại giọng nói cuồng ngạo bá đạo."Nếu như em quên anh, anh nhất định không buông tha em, nghe chưa? !"
Cô suy yếu cười.
"Em muốn thấy mặt anh." Nhưng bây giờ cô ngay cả muốn nhìn anh một cái cũng không được.
"Muốn nhìn thấy anh phải cố gắng khang phục, biết không?"
"Tả Hữu Nam, em yêu anh." Cô bỗng nhiên nói."Cho tới nay, em cho là, tình yêu đối với em đã mất, không thể nào xảy ra, nhưng hiện tại em lại cùng anh yêu nhau. . . . . ." Nhân sinh quả thật tràn đầy ngoài ý muốn." Nhưng, phần "Tình yêu" này có thể duy trì bao lâu đây?”
Có thể sau một khắc, cô sẽ quên Tả Hữu Nam, quên đã yêu anh. . . . . .
"Em nói yêu anh, ngày sau anh sẽ cho em nhiều cơ hội để nói, hiện tại, em không thể buông tha! Không có Tả Hữu Nam anh cho phép, em không thể buông tha! Em nghe rõ chưa?" những lời nói của cô vào lỗ tai anh giống như di ngôn, khiến tâm anh co rút, không biết phải làm sao!
"Ừ. . . . . ." Biết anh muốn khích lệ mình, Hàn Phỉ Vũ nở ra nụ cười thản nhiên.
Bên cạnh giường bệnh có người yêu làm bạn, cô đã không cầu gì khác.
Cô hạnh phúc.
Kể từ biết được bệnh tình Hàn Phỉ Vũ, Tả Hữu Nam không tiếc bỏ tiền bạc, đem bác sĩ thần kinh đứng đầu thế giới mang về .
Nhưng bệnh trạng cô rất hiếm thấy, phải tìm được loại thuốctrị liệu, hết sức khó khăn.
Nhưng trời không phụ lòng người, một thời gian dài điên cuồng tìm kiếm rốt cuộc Tả Hữu Nam cũng tìm được.
Hứa Ninh Sinh – bác sĩ khoa não giỏi nhất thế giới, từng làm nhiều ca phẫu thuật khó, tục truyền ngay cả tổng thống Mĩ cũng từng ca ngợi y thuật tinh xảo của hắn.
Những năm gần đây nổi tiếng trong giới y học thế giới, mặc dù sinh ra ở Đài Loan, tốt nghiệp trong nước, nhưng sau khi du học liền định cư tại trấn nhỏ ở nước ngoài, nhàn rỗi thì chu du các nước, hôm qua mới có chuyện trở lại Đài Loan .
Biết được tin tức tốt lành này, Tả Hữu Nam lập tức đi tìm Hứa Ninh Sinh.
Nhưng khi anh tới trước nhà Hứa Ninh Sinh ở thì lại gặp phải một người.
"Ah? Đây không phải là Tả tổng giám đốc sao?"
Tựa mình trên xe thể thao xám bạc, Kiều Bân ôn văn nở nụ cười. Anh biểu lộ tư thái giống như đang đợi người.
Không tưởng tượng được người này xuất hiện lại khiến Tả Hữu Nam cả kinh.
"Thật là cuộc đời Hà xứ bất tương phùng." Nụ cười trên mặt Kiều Bân càng sâu thêm."Đúng không? Tả tổng."
Tả Hữu Nam rất nhanh bị bắt được vẻ mặt giảo hoạt của Kiều Bân như mưu kế sắp thực hiện được.
"Sợ rằng đây không phải là vô tình gặp được, mà là có người cố ý an bài." Tả Hữu Nam cười lạnh một tiếng.
Họ Kiều này cũng không phải là tình cờ.
Nghe vậy, Kiều Bân chỉ cười một cái.
"Tả tổng, anh tìm Trữ Sinh sao?"
Tả Hữu Nam không trả lời, trên mặt lạnh lùng một mảnh, nhưng trong lòng bởi vì kiểu gọi quen thuộc Kiều Bân mà sinh lòng lo lắng.
Chẳng lẽ họ Kiều biết Hứa Ninh Sinh?
"Nếu như vậy, thật là khéo a, tôi cũng muốn tìm Trữ Sinh."
Coi như Tả Hữu Nam không trả lời, Kiều Bân cũng biết mục đích anh tới đây.
Phương án Kiều thị cùng Thần Thoại hợp tác, bởi vì người phụ trách hai bên không chịu thối lui nửa bước, trước mắt rơi vào trạng thái giằng co.
Nhưng Kiều Bân không muốn chuyện này vô kỳ hạn, nên phái người điều tra tình trạng Tả Hữu Nam gần đây, Hàn Phỉ Vũ vào viện, vả lại tình huống không lạc quan lắm, anh biết nói anh đã nắm được lá bài chủ chốt -- lá bài đối với Kiều thị vô cùng có lợi.
Kế hoạch tác chiến thành hình, anh lập tức gửi điện thoại cho bạn thân ở hải ngoại -- Hứa Ninh Sinh.
Kiều Bân và Hứa Ninh sinh là bạn học trong nước, bởi vì bối cảnh hai người tương tự, vì vậy rất nhanh trở thành anh em tốt. Mặc dù sau khi tốt nghiệp trong nước, hai người đều có tương lai riêng, nhưng tình cảm không hề vì khoảng cách mà hòa tan.
Cho nên khi Kiều Bân nói muốn gặp hắn, Hứa Ninh Sinh liền không nói hai lời mua vé máy bay trở lại.
Lá bài chủ chốt trở lại Đài Loan, Kiều thị muốn cùng Thần Thoại nói điều kiện gì cũng không thành vấn đề.
Tả Hữu Nam a Tả Hữu Nam, khôn khéo như cậu, chẳng lẽ không biết tình yêu luôn luôn là vết thương trí mệnh của đàn ông sao?
"Kiều Bân, có lời nói thẳng, tôi không rãnh mò mẫm hao tổn với anh." Tả Hữu Nam dùng hết kiên nhẫn, lập tức chỉ muốn chạy đi tìm Hứa Ninh Sinh, xin anh ta đi cứu Hàn Phỉ Vũ.
"Vậy tôi cũng nói trắng ra." Kiều Bân tháy đổi giọng điệu, lòng vòng không phải tác phong của anh, " Điều kiện Thần Thoại hiện tại cho Kiều thị tôi rất hài lòng, nhưng tối muốn xin nhiều hơn."
Tả Hữu Nam hừ lạnh một tiếng, "Anh có thể tự tin nói điều kiện với tôi như vậy, đã nắm giữ lá bài chủ chốt đi!" Sợ rằng, dự cảm chẳng lành của anh đã thành sự thật.
"Không hổ là Tả Hữu Nam." Kiều Bân đưa ra ánh mắt tán thưởng, "Dĩ nhiên, tôi sẽ không yêu cầu quá đáng, không cho anh chút ngon ngọt."
"Trong miệng anh nói lời ngon ngọt, chính là anh có thể thuyết phục Hứa Ninh Sinh làm phẩu thuật cho Phỉ Vũ?" Không cần Kiều Bân nói tiếp, Tả Hữu Nam đã đoán ra chuyện tám chín phần.
"Không sai."
Tả Hữu Nam quả thật là nhân vật lợi hại, chỉ bằng vài ba lời đã có thể đoán ra trong tay anh nắm lợi thế gì.
"Trữ Sinh có một chút kỳ quái, sợ rằng Tả tổng tới cửa tìm hắn, cũng chưa chắc có thể thuyết phục hắn ra tay giúp đỡ.
"Nhưng nếu có anh đảm đương thuyết khách, chuyện liền hoàn toàn bất đồng , đúng không?"
"Tả tổng thông minh, chính là như vậy."
. . . . . . Tả Hữu Nam nhìn chằm chằm Kiều Bân nắm chắc phần thắng, trầm mặc suy tính anh ta nói giao dịch.
"Tốt, tôi đồng ý." anh vang vang trả lời.
"Thứ cho tôi nhiều lời, tôi dường như còn chưa nói muốn thêm điều kiện gì."
Như vậy liền đồng ý? Không sợ anh sư tử mở miệng to, đưa ra điều kiện không hợp lý đủ để nuốt Thần Thoại sao?
"Nếu như anh muốn có Thần Thoại mới bằng lòng hỗ trợ, tôi cũng sẽ cho anh."
Tập đoàn Thần Thoại là quan trọng, nhưng lại kém xa Phỉ Vũ.
Anh không đành lòng nhìn Phỉ Vũ cả ngày chịu đủ bệnh tật tàn phá, bên bờ sống chết bồi hồi, thế mà lại không thể giúp được.
Kiều Bân trong nháy mắt hoài nghi mình nghe lầm.
Người đàn ông trước mắt anh, thật sự là Tu La mặt lạnh khiến thương giới nghe mà biến sắc sao?
" Không có Thần Thoại, tôi tuyệt đối có thể gây dựng trở lại." Tả Hữu Nam tự tin hơn người, giờ khắc này biểu lộ không bỏ sót, "Chỉ là, đừng nói tôi không cảnh cáo Kiều tổng, chờ tôi khôi phục lại, chính là lúc anh ăn ngủ không yên."
Kiều Bân không thể không nghĩ tới mượn cơ hội ngàn năm một thuở này, nuốt trọn tập đoàn Thần Thoại, nhưng anh không phải đứa ngốc, trừ phi anh có thể trăm phần trăm xác định Tả Hữu Nam vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy, nếu không, ngày sau anh phải gánh mối nguy hiểm quá lớn.
Mọi việc lưu một đường lui, ngày sau dễ nói chuyện, nhất là đối mặt với đối thủ khó dây dưa như Tả Hữu Nam .
Cho nên, Kiều Bân cuối cùng chỉ quyết định lợi dụng bệnh tình của Hàn Phỉ Vũ nêu lên điều kiện có lợi cho Kiều thị trong lần hợp tác sắp tới.
Vô lòng tham, chỉ biết được không biết mất, tăng thêm phiền toái không cho mình là không cần thiết.
"Tả tổng nói giỡn, " Kiều Bân nâng lên nụ cười hòa thiện như ánh mặt trời, "Tôi làm sao có lòng tham như vậy, nghĩ lầm rồi, cũng không dám nhúng chàm Thần Thoại. Chỉ cần Tả tổng cùng phương án tệ công ty hợp tác, thối lui một bước, tôi đã đủ hài lòng."
Tả Hữu Nam nhìn Kiều Bân trong ngoài không đồng nhất, thầm hừ một tiếng.
Hiệp nghị đã định, theo như nhu cầu của hai đại cự đầu thương trường.
Có Kiều Bân giúp một tay , Hứa Ninh Sinh dứt khoát đồng ý làm giải phẩu cho Hàn Phỉ Vũ.
Cùng nói chuyện với y sĩ trưởng để hiểu rõ bệnh tình, Hứa Ninh Sinh cảm thấy không thể kéo dài, vì vậy lập tức tiến hành giải phẫu.
Trước khi chính thức vào phòng giải phẩu, Tả Hữu Nam đi tới phòng bệnh Hàn Phỉ Vũ .
"Em phải bình an vô sự ra ngoài ! Đây là lệnh của anh! Em là nhân viên Thần Thoại , không thể không nghe lời anh nói!"
"Em không phải đã từ chức sao?" Cô có chút không biết nên khóc hay cười.
"Không được cãi!" Tả Hữu Nam bá đạo phủ nhận sự thật."Em vẫn phải làm thư ký cho anh, bắt buộc."
"Ừ." Cô dùng sức gật đầu.
Anh không muốn nhiều lời, bởi vì ngôn ngữ vào giờ phút này đã không quan trọng.
Anh nhẹ nhàng ở trên trán cô lên in dấu nụ hôn dịu dàng, tất cả thâm tình cũng truyền vào đáy lòng cô.
Giải phẫu đi qua, Tả Hữu Nam chờ Hàn Phỉ Vũ tỉnh lại thì lập tức đem nhẫn cưới đã chuẩn bị tốt, đoe vào ngón áp út của cô.
"Anh. . . . . ." Cô còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã nhiều thêm một cái nhẫn kim cương 5 kara.
"Em đã là vợ anh rồi." Anh bá đạo tuyên cáo.
"Đây coi như là cầu hôn sao?" Cô có chút dở khóc dở cười.
"Không cho phép lắc đầu, không được nói không, không cho phép hỏi vấn đề nhàm chán, tóm lại không cho phép." Giống nhau Đế Vương ra lệnh, Tả Hữu Nam liên tiếp nói.
"Cái gì đều không được phép, vậy em có thể làm cái gì?"
"Em chỉ cần chuyên tâm làm cô dâu hạnh phúc nhất thế giới, chọc người đỏ mắt là đủ rồi."
Nghe vậy, Hàn Phỉ Vũ chợt cảm giác chóp mũi khẽ nóng.
Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày may mắn như thế.
Một lòng cho là chỉ có thể cùng Tả Hữu Nam có một khoản thời gian chung đụng ngắn ngủi! Không ngờ, cô lại trở thành bạn đồng hành duy nhất của anh trong cuộc đời này.
"Em khóc cái gì?" Tả Hữu Nam nhăn nhẹ mi tâm, nước mắt của cô làm phỏng trái tim anh.
Anh ôm cô vào lòng, dụ dỗ một phen, "Phụ nữ chẳng lẽ làm bằng nước sao?"
"Bởi vì quá hạnh phúc. . . . . . Cho nên. . . . . ." Mắt toàn hơi nước, Hàn Phỉ Vũ thuận theo hưởng thụ cái ôm của Tả Hữu Nam .
"Quá hạnh phúc cũng sẽ rơi nước mắt? Phụ nữ thật là sinh vật khó hiểu." mặc dù ngoài miệng thiếu lời ngon tiếng ngọt. Nhưng đôi tay sắt ôm lấy cô, lại ôm càng chặt.
"Em yêu anh, Tả Hữu Nam." Cô nhẹ nói ra.
"Đứa ngốc, anh đã sớm biết." Nói xong, anh cúi đầu, cường thế đoạt hai mảnh môi hồng của Hàn Phỉ Vũ ăn hoài không ngán .
Một vòng mãnh liệt hôn, Tả Hữu Nam ở vành tai cô! Dùng ngữ điệu nhẹ như lông vũ , cùng yêu thích nồng đậm nói ba chữ --
Anh yêu em.
Ba tháng sau, Hàn Phỉ Vũ rốt cuộc xuất viện.
Bởi vì phẫu thuật, mái tóc đen nhánh xinh đẹp bị cắt sạch, hiện tại phải chụp mũ hoặc mang tóc giả ra đường, cho đến khi tóc mọc ra.
Giải phẫu sau, chẳng những mắt được thấy ánh sáng, trí nhớ của cô cũng không còn mơ hồ không rõ nữa.
Rời khỏi bệnh viện cô cũng không nhàn rỗi, mấy ngày liên tiếp đều bận rộn trù bị cho hôn lễ.
Hôn lễ của cô và anh tất nhiên gây được sự chú ý lớn, nói sao thì cũng là cuộc sống của tổng giám đốc tập đoàn Thần Thoại, vô luận thế nào cũng không thể tùy tiện.
Hôn lễ ngày ấy đủ để sánh ngang với hôn lễ Hoàng thất, cô dâu Hàn Phỉ Vũ giống như công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích .
Có thể nhìn thấy anh trai và bạn tốt nên duyên, trong lòng Tả Học Văn dĩ nhiên cực kỳ cao hứng.
"Phỉ Vũ, em hôm nay thật xinh đẹp." Tả Học Văn cười chúc mừng.
"Cám ơn anh, Học Văn." Hàn Phỉ Vũ ngọt ngào cười một tiếng.
"Anh , anh sau sau nếu dám khi dễ Phỉ Vũ, em sẽ không bỏ qua cho anh." Tả Học Văn đấm nhẹ ngực Tả Hữu Nam một quyền.
"Em sẽ không có cơ hội này ."
Chuyện Hàn Phỉ Vũ bị bệnh vô hình trung kéo gần khoảng cách của hai anh em Tả thị, hôm nay bọn họ rốt cuộc như là một đôi anh em thật sự.
Buổi lễ kết hôn toàn tiếng chúc mừng, Hàn Phỉ Vũ bên cạnh Tả Hữu Nam cùng đi đến giáo đường, cùng bạn bè chụp hình lưu niệm.
"cô dâu xinh đẹp." Kiều Bân trong bộ tây trang anh khí bức người đến trước mặt cô.
"Kiều tổng, " cô cười đến rực rỡ."Vẫn không thấy anh, cho là anh không tới, " Cô bình an cũng là nhờ một phần công của Kiều Bân, dĩ nhiên, Tả Hữu Nam không cho Hàn Phỉ Vũ biết, Kiều Bân đã dùng thủ đoạn gì để đuà bỡn trong truyện này.
Tả Hữu Nam biết, Hàn Phỉ Vũ nhận định Kiều Bân là một người không chút tâm cơ, anh cảm thấy không cần thiết phải để cô biết sự sắc bén dưới nụ cười vô cùng ấm áp kia.
Trên thương trường ngươi lừa ta gạt cứ để anh đối mặt, chỉ cần người phụ nữ anh yêu hạnh phúc vui vẻ khi ở bên canh anh là được.
"Xin lỗi, công ty có chút việc gấp, cho nên tới trễ." Kiều Bân cười nói.
Nói chuyện tào lao một phen, Hàn Phỉ Vũ hỏi thăm ân nhân cứu mạng vô cùng đẹp trai -- Hứa Ninh Sinh.
"Trữ Sinh rời Đài Loan rồi, hắn là quái nhân, tâm huyết cầm túi du ngoạn chung quanh, trước khi đi, hắn có nhờ tôi nói với cô ba tiếng chúc mừng."
Kiều Bân dời đi tầm mắt, chống lại Tả Hữu Nam , "Tả tổng, chúc mừng anh cưới được mỹ nhân về, thật là ghen chết người khác a!"
"Lấy thân phận địa vị của Kiều tổng, muốn bao nhiêu mỹ nhân, liền có bấy nhiêu mỹ nhân đi!" Ngày đại hỉ thật sự không nên đem không khí giương cung bạt kiếm trên thương trường tới hôn lễ , vì vậy, Tả hữu thu lại đồ mở nút chai sâm panh.
Trên thực tế, sau chuyện này, Tả Hữu Nam càng thưởng thức Kiều Bân là người mưu trí.
Anh đã rất lâu không gặp đối thủ ngang tài ngang sức như vậy.
Chỉ là, anh muốn Kiều Bân trở thành đồng minh, mà không phải kẻ địch.
Chỉ cần có cơ hội thích hợp, tin tưởng hai người có thể hoá địch làm bạn.
"Lần nữa chúc mừng hai vị, hạnh phúc đầu bạc a!" Kiều Bân thật lòng chúc mừng lần nữa.
Hàn Phỉ Vũ cho anh một nụ cười ngọt ngào có lúm đồng tiền.
Có Tả Hữu Nam bên người, cô có lòng tin có thể đạt được hạnh phúc.
Trong không khí vui mừng , đôi vợ chồng mới bước vào hành trình trăng mật.
Hàn Phỉ Vũ vẫn cho là "Tình yêu" sẽ không rơi xuống người cô, vậy mà, hiện tại "Tình yêu" đã liên kết cô và anh chặt chẽ.
HẾT.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.