Ở phòng Tổng giám đốc không bao lâu, Tả Hữu Nam liền cùng mỹ nhân đi ra ngoài.
Hàn Phỉ Vũ chỉ dám đem đau thương khóa trong mắt, đưa mắt nhìn người đàn ông yêu thích cùng bạn gái thân mật rời đi.
Vất vả đè xuống đau lòng, nhịn đến lúc tan việc, vừa về tới nhà, liền nhận được điện thoại của Tả Học Văn.
"Đã lâu không tìm em rồi."
"Ừ. Anh có khỏe không?"
"Rất tốt, em thì sao?"
"Còn không phải như cũ. Đi làm, tan việc, cuộc sống khô khan liên miên bất tận ."
"Em ở đâu?"
Hàn Phỉ Vũ im lặng một hồi.
"Tả tổng giám đốc bận chuyện, hành trình mỗi ngày chặt đến nỗi ngay cả một cây châm cũng không chen vào được." Cô cố gắng duy trì ngữ điệu bình thản.
"Anh không phải nói cái này. Phỉ Vũ, em không phải là đối tượng trò chơi của anh ấy." Tả Học Văn tận tình khuyên bảo, "Thừa dịp còn kịp, em mau sớm rút đi!"
"Học Văn, em đã sớm không rút ra được." Hàn Phỉ Vũ cười chua xót.
"Là em không thử. Anh không biết tại sao anh ấy muốn em làm thư ký, nhưng anh ấy là một hoa hoa công tử, sẽ không nghiêm túc với em, muốn em làm thư ký, có thể là cao hứng nhất thời mà thôi."
"Em hiểu." lời nói của Tả Học Văn cô hết sức hiểu rõ.
"Phỉ Vũ, cần gì khăng khăng một mực? Này không đáng giá."
"Em biết rõ." Nhưng kì lạ là phụ nữ đều thương đàn ông hư. . . . . .
"Phỉ Vũ, anh hi vọng em hạnh phúc, vui vẻ. Anh ấy có thể cho em tất cả, duy chỉ có hạnh phúc, anh ấy không cho em được."
"Học Văn, đừng nói." Tả Học Văn nói tất cả cô đều hiểu, nhưng cô vẫn chọn ở lại bên cạnh Tả Hữu Nam.
Bởi vì những ngày có thể ở lại bên cạnh anh, đã không còn nhiều rồi.
Lại nói, ngày cô có thể nhớ rõ cảm giác yêu anh, cũng không còn nhiều.
Khi đầu cô còn hoàn toàn thanh tỉnh thì cô sẽ nhớ kỹ cảm giác thương anh.
Nếu như có thể, cô hi vọng tình yêu với anh, hung hăng in trong lòng.
Như thế, cho dù tương lai cô quên Tả Hữu Nam, cũng không quên được cảm giác thương anh.
Bất tri bất giác, Hàn Phỉ Vũ đã làm thư ký của Tả Hữu Nam hơn một tháng.
Cô so với mình tưởng tượng thích ứng công việc thư ký nặng nề nhanh hơn, có lẽ, hiện nay cô tình nguyện làm càng nhiều càng tốt, như vậy cô sẽ không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện cô thống khổ.
Ngày hôm nay, hết giờ làm cửa phòng Tổng giám đốc Tả Hữu Nam không hề báo trước mở ra.
" Tối nay em theo anh đi xã giao." Anh ra lệnh nói.
"Xã giao?" Hàn Phỉ Vũ bị những lời này của Tả Hữu Nam làm cho sững sờ tại chỗ.
"Em đừng nói với anh em không rãnh đi!" Mày rậm nhảy lên.
"Không phải. . . . . ." Cô vội vã lắc đầu.
"Vậy thì chuẩn bị một chút, đợi anh cùng đi ‘ Đệ nhất bách hoá Kiều thi ’ cũng Kiều tổng giám đốc ăn cơm tối."
"Vâng" Hàn Phỉ Vũ tuyệt không dám chậm trễ, nhanh chóng từ máy vi tính tìm ra tài liệu Tả Hữu Nam muốn.
Theo cô biết, Tả Hữu Nam gần đây đang cùng người phụ trách đệ nhất bách hóa Đài Loan -- Kiều Bân hiệp đàm kế hoạch hợp tác, chỉ cần hoàn thành, sẽ có mười tỷ tiền Đài Loan lợi nhuận.
Cô không nghĩ tới Tả Hữu Nam lại có thể biết mang nàng xuất tịch như vậy quan trọng trường hợp!
"Xong chưa?" thanh âm Tả Hữu Nam không nhịn được truyền đến.
"Tốt lắm!"
Hàn Phỉ Vũ đóng máy vi tính, bước nhanh đến phía sau Tả Hữu Nam.
Tả Hữu Nam cùng Hàn Phỉ Vũ ngồi xe chuyên dụng của tổng giám đốc, đi tới một nhà hàng Nhật Bản cao cấp ở Đài Bắc.
"Kiều tổng, anh khỏe chứ." Tả Hữu Nam đeo lên mặt nạ lúc bàn chuyện làm ăn, đối với đối thủ tương đương, Kiều Bân thân hình cao lớn, bề ngoài anh tuấn nói, "Xin lỗi để anh đợi lâu."
"Đâu có, Tả tổng quá khách khí."
Kiều Bân khẽ mỉm cười, mang một cặp kính không gọng, hình tượng tư văn hữu lễ, chợt đánh vào đầu Hàn Phỉ Vũ.
" Chúng ta vừa ăn vừa nói đi!" Tả Hữu Nam đứng đối diện Kiều Bân, mà Hàn Phỉ Vũ đứng sau Tả Hữu Nam một chút.
Cả căn phòng chỉ có ba người, Hàn Phỉ Vũ lần đầu tham gia xã giao, cảm thấy có chút khẩn trương.
"Cô là thư ký của Tả tiên sinh sao?" Kiều Bân đưa ánh mắt vượt qua sau lưng Tả Hữu Nam rơi vào trên người Hàn Phỉ Vũ.
"A. . . . . . Đúng vậy." Không ngờ Kiều Bân sẽ cùng cô nói chuyện, Hàn Phỉ Vũ có chút không kịp phản ứng.
"Xin chào, tôi họ Kiều, lần đầu tiên gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều." Nụ cười trên mặt anh càng thêm sâu hơn.
"Tôi tên là Hàn Phỉ Vũ, chào anh, Kiều tiên sinh." Nàng lấy một nụ cười lễ phép.
Vừa thấy nụ cười trên mặt Kiều Bân, Hàn Phỉ Vũ chợt cảm thấy trên vai khẩn trương, giống như người khác dời đi.
Anh là người không tồi, Hàn Phỉ Vũ có cảm giác này.
"Kiều tổng, trước gọi thức ăn đi!" Tả Hữu Nam nói.
"Tốt."
Tả Hữu Nam điểm vài món ăn, Kiều Bân nữa thêm vào mấy thứ.
Không lâu sau, mỹ vị liền tới bàn.
Tả Hữu Nam chỉ tùy tiện ăn một hai ngụm, bởi vì mục đích của chuyến đi này là giải quyết phương án hợp tác cùng Kiều thị .
"Kiều tổng, đây là hợp tác phương án của công ty." Tả Hữu Nam từ tay Hàn Phỉ Vũ nhận lấy một phần văn kiện dày.
Kiều Bân nhanh chóng lật xem cả văn kiện, tốc độ nhanh, làm cho người ta cảm giác anh căn bản không nhìn điều khoản.
"Quý vị đưa ra điều kiện rất tốt, chỉ là để cẩn thận đạt được mục tiêu, tôi cần phải trở về xem cặn kẽ rồi mới quyết định." Kiều Bân để văn kiện xuống, cười nói.
"Cần phải vậy." Tả Hữu Nam vẫn treo nụ cười buôn bán! Nhưng trong mắt hoàn toàn không cười.
Đài Loan không có một công ty nào có thể so với tập đoàn Thần Thoại ưu thế lớn như bọn họ, hoàn toàn thích hợp với điều kiện của Kiều thị. Vậy mà, Kiều Bân vẫn không chịu phương án hợp tác đó, rõ ràng muốn đòi hỏi Thần Thoại nhiều điều kiện có lợi hơn.
Họ Kiều này, không phải cũng quá tham!
Chỉ là, anh cũng không phải là đèn đã cạn dầu, sẽ không dễ dàng nhượng bộ như vậy.
"Hàn tiểu thư, cô đừng ngồi xa như vậy, tới bên này ngồi, cùng ăn chút gì đi! Nơi này thức ăn rất ngon." Kiều Bân vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Hàn Phỉ Vũ không ngờ anh sẽ nói như vậy, sững sờ một lúc lâu.
Mà Tả Hữu Nam nghe vậy, một đôi mày kiếm âm thầm nhíu chặt , trong dạ dày cũng có gì đó lật khuấy .
"Hàn tiểu thư, xin yên tâm, tôi tuyệt đối không phải sắc lang, " Kiều Bân cười trêu ghẹo, "Đây chỉ là một bữa tiệc bình thường, không cần khẩn trương."
Bữa tiệc bình thường sẽ liên quan tới mười tỷ tiền Đài Loan sao?
Chỉ là, Kiều Bân đã nói như vậy rồi, nếu cô còn không chịu, giống như đang hoài nghi nhân cách của anh ta. Dù sao anh ta cũng là khách của Thần Thoại , không thể đắc tội.
Hơn nữa Kiều Bân cho cô cảm giác không xấu, tin tưởng anh ta sẽ không mượn cơ hội động tay đông chân với cô, vì vậy cô nhanh chóng ngồi bên cạnh anh.
"Những thứ kia ăn thật ngon, Hàn tiểu thư phải ăn nhiều a." Kiều Bân nói chuyện, đồng thời thay gắp một món ăn cho Hàn Phỉ Vũ.
Thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà kinh ngạc),cô vội vã khoát tay, "Kiều tổng giám đốc, không cần khách khí, tôi tự mình ăn."
"Hàn tiểu thư không cần gò bó, coi như cùng bạn bè ăn bữa cơm thường là được." Kiều Bân vừa cười nói, vừa rót cho Hàn Phỉ Vũ một ly rượu Nhật Bản.
Động tác thân mật liên tiếp của Kiều Bân, khiến Tả Hữu Nam cực kỳ không vui mừng!
"Kiều tổng giám đốc. . . . . ." Không biết nên từ chối ý tốt của anh như thế nào, Hàn Phỉ Vũ có chút khó xử.
"Đây là rượu thanh rượu độ cồn không cao, không dễ uống say, Hàn tiểu thư cứ yên tâm. Chỉ là, nếu Nhược Hàn tiểu thư uống say, tôi sẽ đảm đương Hộ Hoa Sứ Giả tiễn cô về nhà ." Hảo cảm của Kiều Bân đối với Hàn Phỉ Vũ hiển lộ không bỏ sót.
Hàn Phỉ Vũ nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà Tả Hữu Nam ngồi đối diện lại là sắc mặt trầm xuống.
Kiều Bân này rốt cuộc có đặt anh trong mắt hay không?
Trước mặt anh công khai trêu đùa nữ thư ký của anh!
Tả Hữu Nam tâm cao khí ngạo, không thật lòng với phụ nữ, nhưng giờ phút này trong lòng lại sôi trào tức giận, tuyệt đối liên quan đến chữ “Ghen”.
Chỉ là anh luôn luôn thâm trầm, bề ngoài xem như vẫn bình tĩnh vô ba.
"Kiều tổng, không biết hiệp ước có chỗ nào anh cảm thấy không hiểu? Hiện tại tôi có thể nói rõ."
Tả Hữu Nam cố ý đem đề tài quay lại công việc, không để cho Kiều Bân tiến một bước ra"Ám hiệu" với Hàn Phỉ Vũ.
"Hiệp ước tôi đơn giản nhìn qua một lần, không có vấn đề gì lớn, về phần những quy tắc chi tiết, tôi trở về xem xét lại, rồi cùng Tả tổng thảo luận sau." Kiều Bân cũng không phải là đèn đã cạn dầu, hai ba câu liền tránh khỏi chủ đề Tả Hữu Nam.
Tiếp theo anh lại quay đầu, tiếp tục cùng Hàn Phỉ Vũ tán gẫu.
Cô lập tức nặn ra nhất mạt nụ cười xã giao .
Kiều Bân đột nhiên xuất hiện lấy lòng làm cô ứng phó không kịp, cô thật sự không biết mình có điểm nào để anh ta coi trọng.
Chỉ là, hiện nay điều cô quan tâm nhất, không phải cùng Kiều Bân ứng đối, mà là không biết giải thích với Tả Hữu Nam như thế nào về "Ám hiệu" của Kiều Bân .
Anh có tức giận không? Ngộ nhỡ anh động khí, dưới cơn nóng giận ném bỏ cô, cô nên làm thế nào?
Trong lòng lo lắng hoàn toàn phản ảnh trên gương mặt trắng như tuyết của Hàn Phỉ Vũ.
"Hàn tiểu thư."
Kiều Bân bỗng nhiên gọi cô, hại tay cô đang cầm ly rượu buông lỏng, ly rượu liền rơi trên nệm tatami.
"Thật xin lỗi! Thất lễ." Tự biết gây họa, cô hốt hoảng nói xin lỗi.
Vốn đã lo lắng không biết Tả Hữu Nam có tức giận hay không, hiện tại cô lại sợ!
"Không cần gấp gáp, Hàn tiểu thư, không cần sợ, gọi phục vụ dọn dẹp là được rồi."
Kiều Bân ôn hòa cười một tiếng, anh nhấn nút phục vụ trong phòng khách quý, không lâu liền có nhân viên phục vụ mặc ki-mô-nô đi tới.
"Thật xin lỗi!" Hàn Phỉ Vũ lại nói xin lỗi, bất giác ánh mắt liếc sắc mặt Tả Hữu Nam đã rất khó coi.
"Thật xin lỗi, nếu hữu dụng bây giờ cũng không rối loạn như vậy." Tả Hữu Nam lạnh lùng mở miệng, "Cô hành động như vậy, tôi làm sao còn có thể dẫn cô ra ngoài?"
Mặc dù sớm dự liệu tâm tình anh không tốt, nhưng chính tai nghe được Tả Hữu Nam nói như vậy, Hàn Phỉ Vũ vẫn cảm thấy tim cứng lại.
"Thật vô cùng xin lỗi!" Cô vội vàng cúi đầu, lớn tiếng tạ lỗi.
Cô thật chọc Tả Hữu Nam tức giận! Làm thế nào? Làm thế nào? Hàn Phỉ Vũ luống cuống.
Tả Hữu Nam không vì lời nói xin lỗi của cô mà thu hồi ánh mắt sắc, hưởng ứng cô chỉ có một tiếng hừ lạnh lùng.
"Tả tổng, Hàn tiểu thư chỉ không cẩn thận mà thôi, anh thật sự tội trách tôii cô ấy." Kiều Bân lúc này chen vào một câu.
Nghe vậy, nguyên bản gương mặt tuấn tú của Tả Hữu Nam như một tờ giấy, càng thêm mất hứng.
"Kiều tổng, đây là chuyện nhà của chúng tôi ." mặt Tả Hữu Nam giống như khoác lên một tầng băng vạn năm.
"Không sai, đây là chuyện của Tả tổng, tôi chỉ là một người đứng xem, cũng không thể phát biểu ý kiến gì, mà tôi cảm thấy vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, Tả tổng thật sự không cần tức giận." Kiều Bân nói, ánh mắt thương tiếc vẫn nhìn Hàn Phỉ Vũ đang sợ hãi một cái.
"Ngoài ý muốn?" Kiều Bân lần nữa vì Hàn Phỉ Vũ nói chuyện, khiến Tả Hữu Nam đã nổi cơn thịnh nộ, có chút không thể nhịn được nữa, "Tôi không cảm thấy chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn."
"Tốt, cho dù không phải ngoài ý muốn, là Hàn tiểu thư không cẩn thận, đó cũng là chuyện nhỏ đi!"
"Cô ấy là thuộc hạ của tôi, chuyện lớn hay nhỏ là tôi quyết định." Tả Hữu Nam cường thế khác thường nói.
"Nếu Tả tổng đã nhận định đó là một sai lầm lớn không thể tha thứ được, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa." Giống như bị ngữ điệu quá cường ngạnh của Tả Hữu Nam làm bực mình, vẻ mặt ôn văn của Kiều Bân hoàn toàn thu lại, thần sắc lạnh như băng không thua gì Tả Hữu Nam .
Kiều Bân đứng lên, mặc áo khoác tây trang, mặt nghiêm nghị nói:"Tôi vẫn cho là Tả tổng độ lượng, có thể phân rõ đúng sai, nhưng tối nay lại làm tôi có chút ngoài ý muốn."
Nguy rồi! Không khí chuyển tiếp đột ngột, Hàn Phỉ Vũ chấn động.
"Kiều tổng - này" cô muốn thay thế Tả Hữu Nam lưu lại Kiều Bân.
"Xin lỗi, tôi tạm thời nhớ tới có việc gấp, sợ rằng không thể lưu lại. Về phần chuyện cùng quý công ty hợp tác, tôi trở về suy tính cẩn thận mới trở lại." Kiều Bân coi thường thanh âm Hàn Phỉ Vũ, nói xong liền bước nhanh rời đi.
"Kiều tổng! Xin dừng bước!"
Nhưng hưởng ứng cô, chỉ là tiếng cửa giấy đóng lại.
"Tả. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ hoảng sợ quay đầu lại, nhìn Tả Hữu Nam trên mặt còn mang nộ diễm .
Tả Hữu Nam lần đầu tiên dẫn cô đi xã giao, cô lại đem mọi thứ làm hỏng!
Hàn Phỉ Vũ muốn nói để Tả Hữu Nam hết lửa giận, nhưng lúc cô nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng thì lời nói không thể ra khỏi miệng.
Tả Hữu Nam nhìn cô một cái, đứng lên, không nói một lời rời đi.
Thấy thế, lòng Hàn Phỉ Vũ tràn đầy kinh hoảng, nội tâm vô hình sợ hãi sâu hơn.
Tả Hữu Nam và Kiều Bân tan rã không vui, Hàn Phỉ Vũ xin nghỉ một ngày.
Cô không thể không làm gì, trơ mắt nhìn Thần Thoại tổn thất một kế hoạch hợp tác lớn như vậy.
Hơn nữa hôm qua nếu không phải vì cô, bữa tiệc cũng sẽ không bị phá hỏng.
Vô luận như thế nào, cô nhất định phải lấy lại phần kế hoạch này!
Ôm quyết tâm muốn thành công, Hàn Phỉ bước tới toà nhà Kiều thị thứ ở trung tâm Đài Bắc.
Chỉ là, không có hẹn trước muốn gặp tổng giám đốc Kiều Bân, không phải là chuyện dễ.
"Xin lỗi! Tiểu thư, nếu như cô không có hẹn trước, sợ rằng không gặp được Kiều tổng." tiểu thư tiếp tân xinh đẹp tươi cười rạng rỡ nói.
"Tôi biết như vậy rất mạo hiểm, nhưng tôi thật sự có việc gấp muốn tìm Kiều tổng, phiền toái giúp tôi thông báo một tiếng được không?" Hàn Phỉ Vũ còn chưa chết tâm.
"Thật xin lỗi." tiểu thư tiếp tân vẫn là khuôn mặt tươi cười.
Địa vị cao quý đứng đầu, đâu có thể nói muốn gặp là gặp.
Đang định tiếp tục thuyết phục, Hàn Phỉ Vũ bỗng dưng nghe được có người kêu tên cô.
"Hàn Phỉ Vũ tiểu thư?"
Cô lập tức quay đầu lại --
"Kiều tổng!" Vui mừng nhìn sang, Hàn Phỉ Vũ bỏ đi khuôn mặt ưu sầu.
"Thật trùng hợp a." Kiều Bân nâng lên nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
"Kiều tổng, thật ra tôi tới tìm ngài ." Vội vàng nắm chặt cơ hội ngàn năm một thuở, cô chạy chậm bước lên trước.
"Tìm tôi?" Kiều Bân nhìn thấy bóng lưng Hàn Phỉ Vũ, cũng biết mục đích cô tới đây. Nhưng ngoài mặt, anh vẫn giả bộ không hiểu.
"Đúng vậy." Cô gật đầu.
"Nơi này không tiện, lên phòng làm việc của tôi nói đi."
Cứ như vậy, Hàn Phỉ Vũ đi theo Kiều Bân tới lầu tổng giám đốc.
"Mời ngồi." anh lễ độ nói.
"Cám ơn." Ngồi xuống, Hàn Phỉ Vũ lập tức tiến vào chính đề, "Kiều tổng, lần này tới tìm thật ra là hi vọng ngài có thể nữa suy nghĩ một chút phương án hợp tác cùng Thần Thoại ."
"Hàn tiểu thư, tôi không nói không suy nghĩ hợp tác cùng Thần Thoại a." Kiều Bân lộ ra vô tội cười.
"Nhưng là. . . . . ." Đêm qua biểu hiện anh không vui, rõ ràng là. . . . . .
"Hàn tiểu thư nhất định là có gì hiểu lầm. Tôi thừa nhận tối qua tôi có chút thất thố, nhưng từ đầu đến cuối, tôi chưa nói không cùng Tả tổng hợp tác."
"Này --" Hàn Phỉ Vũ vui mừng, tin vui ngoài dự đoán làm khuôn mặt cô mất hết u sầu.
"Chỉ là, " anh cắt đứt cô, "Tôi cũng nói qua, hiện tại cũng có thể từ chối phương án hợp tác."
Kiều Bân lập lờ nước đôi làm cô có chút không biết làm thế nào, Hàn Phỉ Vũ nghi ngờ nhìn anh.
"Kiều tổng, xin lỗi, tôi không hiểu."
"Đơn giản mà nói, chính là quý công ty cần phải suy tính một thời gian."
Chợt nghe thấy hai chữ suy tính, trong đầu cô thoáng chốc hiện lên tình huống xấu nhất.
"Kiều tổng! Xin ngài hãy nghe tôi nói, đêm qua người không đúng là tôi, không liên quan đến Tả tổng giám đốc."
"Hàn tiểu thư, tôi hiểu tâm ý của cô, nhưng biểu hiện của Tả tổng tối hôm qua, thật sự. . . . . ." Anh không nói tiếp.
"Này toàn là lỗi của tôi! Nếu như chọc Kiều tổng không vui, xin hãy chấp thuận lời xin lỗi của tôi!" Cúi đầu thật thấp , thành ý tạ lỗi .
"Hàn tiểu thư, xin cô đừng như vậy."
Anh không phải vì một chút thủ đoạn buôn bán mà đùa bỡn, chỉ sinh ra lòng áy náy, trước kia như thế, hiện tại cũng như thế, mặc dù bộ dáng Hàn Phỉ Vũ hiện nay rất đáng thương, câu động ẩn tâm của đàn ông.
Mặc dù dáng dấp bề ngoài của anh một bộ ôn hòa, thường khiến người khác hiểu lầm anh là người lòng dạ mềm yếu, trên thực tế, lòng anh rất cứng rắn, tuyệt đối sánh ngang với Tả Hữu Nam.
Giống như suy nghĩ của Tả Hữu Nam, Thần Thoại đích xác là bạn hợp tác tốt nhất của Kiều thị, dù sao nhìn chung Đài Loan hiện nay không có một công ty nào có thể so sánh với Thần Thoại.
Nhưng, điều này không có nghĩa là anh sẽ vội vàng ký hợp đồng với Thần Thoại.
Bởi vì càng ra vẻ khẩn trương hợp tác, sẽ yếu thế hơn đối phương.
Tính tình Kiều Bân và Tả Hữu Nam rõ ràng bất đồng, một người là Phong Mang Tất Lộ (tài năng bộc lộ),khí chất vương giả làm người ta nhìn mà sợ; một người là thâm tàng bất lộ, thủ đoạn cao minh, nhưng trong tay hai người nắm lực lượng khổng lồ ngang nhau.
Đêm qua Kiều Bân đến nơi hẹn trước, đã tức giận, định phẩy tay áo bỏ đi, vấn đề là lợi dụng cơ hội có thể đạt tới hiệu quả lớn nhất.
Cho nên, khi thấy Tả Hữu Nam, Kiều Bân đã điều tra tìm hiểu rõ bối cảnh của anh, tình trạng gần đây.
Cũng vì điều tra qua, vì vậy Tả Hữu Nam và Hàn Phỉ Vũ có quan hệ gì, Kiều Bân rất hiểu rõ.
Mới gặp Hàn Phỉ Vũ, Kiều Bân liền quyết định làm bộ cố ý với cô, mượn điều này khơi lên lửa giận của Tả Hữu Nam, tiếp theo mình tức giận rời đi, để anh có thể hướng Thần Thoại ép nhiều điều kiện có lợi hơn.
Thành công không chừa thủ đoạn, là tác phong nhất trí của Tả Hữu Nam và Kiều Bân.
"Kiều tổng, thật thật xin lỗi! Xin ngài đại nhân đại lượng, bất kể hiềm khích lúc trước." Hàn Phỉ Vũ cúi đầu thấp hơn.
"Hàn tiểu thư, mời ngẩng đầu lên." Kiều Bân dùng giọng nói ôn hòa, "Tôi đồng ý với cô, sẽ cùng Tả tổng giám đốc gặp mặt thương lượng, chỉ là mấy ngày nay hành trình tôi rất kín, sợ rằng không có thời gian , nếu cuối tuần tôi có thể trống một ít."
Nghe anh chịu gặp Tả Hữu Nam, Hàn Phỉ Vũ cao hứng được lập tức ngẩng đầu lên.
"Cám ơn ngài, Kiều tổng! Thật rất cảm tạ ngài!"
Một khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, Kiều Bân cảm thấy cô cũng rất đáng yêu .
Nữ nhân như vậy lại theo Tả Hữu Nam căn bản không hiểu được thương tiếc người, thật sự thật là đáng tiếc! Chỉ là, cảm giác anh đối với Hàn Phỉ Vũ , cũng chỉ vẻn vẹn dừng ở đây.
Anh đối với phụ nữ, tình yêu đã có sức miễn dịch cao, ví dụ của em gái duy nhất, làm anh chợt biến thành lãnh khốc vô tình, đồng thời, cũng làm anh hiểu được: tình yêu chỉ là một loại độc dược bọc đường .
Cả đời này anh không cần ảo mộng đó, tình yêu không chạm tới được nhưng lực sát thương lại khổng lồ!
Hiện nay thứ đáng giá với anh, chỉ có Kiều thị.
Ngày thứ hai, Hàn Phỉ Vũ đặc biệt đến công ty sớm, bởi vì cô có lời muốn nói với Tả Hữu Nam.
Tả Hữu Nam bình thường đến công ty sớm hơn nhân viên khác, làm thư ký của anh hơn một tháng, điểm này cô rất rõ ràng.
Hàn Phỉ Vũ hít thở sâu một hơi, sau đó gõ gõ phòng Tổng giám đốc.
"Đi vào."
Cô đẩy cửa vào, Tả Hữu Nam không ngẩng đầu lên.
"Tả tổng giám đốc. . . . . ."
" Chuyện gì?" ánh mắt Tả Hữu Nam vẫn khóa ở văn kiện trước mặt anh.
"Kiều tổng giám đốc nói buổi tối Chủ nhật này có thể gặp ngài."
Nghe vậy, Tả Hữu Nam chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Anh ta chịu gặp anh?" Trầm giọng hỏi, đồng thời hình ảnh Kiều Bân đối tốt với Hàn Phỉ Vũ nhanh chóng xẹt qua đầu, một ngọn lửa đố kỵ bùng lên trong cơ thể anh
"Đúng vậy."
"Em làm gì?"
Ánh mắt Tả Hữu Nam đột nhiên sắc bén, khiến Hàn Phỉ Vũ có chút khiếp sợ.
"Em không có làm gì." Cô không muốn anh biết, cô lén lút đi tìm Kiều Bân.
Nhưng, Hàn Phỉ Vũ chối bỏ quá nhanh! Càng lộ vẻ cô đang nói dối.
"Em không làm gì, lấy chiến thuật tâm lý nổi tiếng thương giới như Kiều Bân sẽ đồng ý gặp anh nhanh như vậy?" Tả Hữu Nam cười nhạt vài tiếng ."Hàn Phỉ Vũ, em cho a là đứa trẻ ba tuổi?"
"Tả tổng giám đốc. . . . . ." Lời nói dối bị vạch trần, thanh âm Hàn Phỉ Vũ không tự chủ được run lên.
"Em làm gì? Đừng để anh hỏi một lần nữa!" Con ngươi Tả Hữu Nam lạnh lẽo càng ngày càng kinh người, làm Hàn Phỉ Vũ sợ tới mức ngay cả đứng cũng không vững.
Cô càng không chịu nói thực! Tả Hữu Nam càng nhận định, cô lén lút cùng Kiều Bân có bí mật!
"Em không có. . . . . ."
"Em dám nói với anh một câu nói dối nữa xem?"
"Em. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ cúi đầu, lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tả Hữu Nam.
"Em không nói?" Tả Hữu Nam đã không còn kiên nhẫn.
"Em chỉ đi Kiều thị tìm anh ta, khẩn cầu anh ta không nên so đo đêm đó, chỉ như vậy." Mắt thấy Tả Hữu Nam càng không vui, Hàn Phỉ Vũ vội vàng nói chuyện gặp gỡ.
" Chỉ như vậy?"
Rõ ràng , Tả Hữu Nam không tin lời Hàn Phỉ Vũ nói.
" Đơn giản như vậy có thể làm Kiều Bân trong ngoài bất nhất, tác phong cường ngạnh đồng ý chủ nhật gặp anh? Hàn Phỉ Vũ, em cho anh là đầu óc tối dạ?"
Đã nhận định gặp mặt cuối tuần này là Hàn Phỉ Vũ hy sinh nhan sắc đổi lấy, Tả Hữu Nam quả thật bị lửa ghen ép điên rồi!
"Em không có. . . . . ." Cô vội vàng giải thích, "Sự thật chính là như vậy. . . . . ."
"Sự thật? Cái gì là sự thật!" Tả Hữu Nam rống lên, sóng dữ bên trong thân thể đã bành trướng đến điểm giới hạn, "Dám làm phải dám thừa nhận, em dứt khoát đàng hoàng nói cho anh, gặp mặt cuối tuần này là em dùng sắc dụ Kiều Bân đổi lấy!"
"Sắc dụ! ?" Không tin mình nghe được, Hàn Phỉ Vũ kinh ngạc.
"Làm gì kinh ngạc như vậy? Anh chỉ nói những chuyện em làm mà thôi." Cô kinh ngạc, làm lửa giận của Tả Hữu Nam tăng thêm một thùng dầu, khiến anh bức bối hơn.
"Em không có!" Cô dùng lực lắc đầu, chờ mong Tả Hữu Nam đừng hiểu lầm cô.
"Em đến lúc này còn không chịu thừa nhận? Không nghĩ tới công phu mở mắt nói mò của em cũng không tồi ." Anh cười lạnh một tiếng.", nói cho anh biết, biểu hiện trên giường của Kiều Bân như thế nào? Là tốt hơn, hay kém hơn anh?"
"Anh. . . . . . Tại sao lại nói như vậy?" trong hốc mắt Hàn Phỉ Vũ nước mắt cũng không nén được nữa, một giọt lại một giọt rơi xuống."Em chưa cùng Kiều tổng. . . . . . Em không có" . . . . . ."
Tại sao anh lại nói như vậy? Anh biết rõ cô sẽ không hy sinh nhan sắc. . . . . .
"Em chỉ đi thuyết phục anh ta mà thôi, còn lại cái gì cũng không làm. Ngày hôm trước chẳng khác do em làm hư sao , em có nghĩa vụ phải giải quyết việc này. Cho nên, em mới đi tìm Kiều tổng. . . . . . Vô cùng thành khẩn nói xin lỗi. . . . . ."
Tả Hữu Nam lãnh lùng mở miệng:
"Toàn bộ Đài Loan không có một công ty nào so nổi với Thần Thoại, anh khát vọng lấy được hợp tác lần này, Kiều Bân cũng vậy!
Đêm đó liên hoan anh ta cố ý gây khó khăn, muốn ép anh nhượng bộ, mượn cớ lấy nhiều điều kiện có lợi cho Kiều thị.
Nhưng điều đó là không thể nào, nếu anh dễ dàng nhượng bộ như vậy, thì không phải là Tả Hữu Nam!
Cho nên, em cho rằng em hy sinh thân xác nhan sắc vì anh đổi trở lần gặp mặt này, Tả Hữu Nam anh có cần thiết đi không?"
Hàn Phỉ Vũ đứng tại chỗ không ngừng rơi lệ, đã tiêu mất năng lực nói chuyện.
Không nghĩ tới, hành động của cô không những không làm anh cảm thấy một phần cao hứng, còn để anh giận dữ.
Tại sao lại biến thành như vậy. . . . . . Cô là muốn giúp anh. . . . . . Nhưng kết quả lại. . . . . .
"Nếu như người khác biết, phụ nữ của Tả Hữu Nam anh vì giúp anh tranh thủ cơ hội gặp mặt, cư nhiên không tiếc hy sinh nhan sắc, bọn họ nhất định sẽ bắt tôi cưới người vợ vĩ đại như cô"
Lửa ghen đầy trời khiến Tả Hữu Nam không kịp suy nghĩ.
"Em. . . . . . Vẫn là phụ nữ của anh sao?" Lòng của cô không ngừng quặn đau.
Đã hơn một tháng, hai người bọn họ chỉ có công việc, cô giống như một thư ký không thể bình thường hơn . Nhìn bạn gái bên cạnh anh cái này thay thế cái kia, mà cô, nhưng ngay cả cơ hội bí mật gặp mặt một lần cũng không có.
Như vậy cô, vẫn là phụ nữ của anh sao?
Để sự thật tàn khốc trước mắt cô, khiến Hàn Phỉ Vũ không thể không ôm chặt nghi vấn.
"Không." Tả Hữu Nam lạnh lùng khạc ra câu chữ, "Cô không phải phụ nữ của tôi nữa. phụ nữ bị đàn ông khác chạm qua , tôi không có hứng thú!"
Cô nghe rõ ràng, thanh âm tan nát cõi lòng thành từng mảnh.
"Từ giây phút này, tôi không muốn gặp lại cô, cô lập tức biến mất cho tôi!" Tả Hữu Nam nói nặng lời.
Hàn Phỉ Vũ đột nhiên cảm giác mình trong mộng, chân cô giống như đạp trên tầng mây mềm mại, không chạm đất.
Rốt cuộc, hai người bọn họ, không còn gì. . . . . .