Hàn Phỉ Vũ ngồi thang máy, đi tới tầng thượng.
Cô thích lúc mệt mỏi, có thể hô hấp không khí trong sạch, cả ngày vùi người trong phòng làm việc, cô có cảm giác hít thở không thông.
Toà nhà Thần Thoại cao 50 tầng, từ tầng trên cùng nhìn xuống, ánh đèn cả thành phố như một cảnh đẹp, mỗi lần đều khiến Hàn Phỉ Vũ cảm thấy thán phục, công tác mệt mỏi cũng chậm rãi thả lỏng.
Hàn Phỉ Vũ lướt qua vì hàng rào an toàn, chọn một nơi cô tự nhận là an toàn ngồi xuống .
Mặc dù cô vượt qua hàng rào, nhưng phía dưới còn có một tầng thềm đá diện tích khá lớn, cho nên, coi như an toàn. Nhưng để chắc chắn, tay trái của cô còn nắm một đoạn hàng rào. Ngồi một lúc, cô hơi đem thân thể cúi đầu về phía trước. Từ nơi này nhìn xuống, thật là đẹp. . . . . .
"Cô muốn tự sát à?"
Bỗng nhiên, một giọng nam giống như đã từng quen biết vang lên bên cạnh Hàn Phỉ Vũ, làm cô sợ tới mức tai trái nắm hàng rào khẽ buông ra.
"Cô buông tay ra, thật sự là tự sát."
Giọng nam mang một ít hài hước, nhanh chóng đưa tay, cầm chặt tay trái Hàn Phỉ Vũ.
"Tôi không phải muốn trở thành người chứng kiến."
Khi Hàn Phỉ Vũ quay đầu lại, cùng người đàn ông bắt được tay cô bốn mắt chạm nhau, nhất thời cô quên cả hô hấp.
Là Tả Hữu Nam!
"Cô ở đây làm gì?" Anh hứng thú nhìn chằm chằm vào phản ứng ngây ngẩn cả người của cô.
"Tôi. . . . . ." Tôi thật lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cua-tong-tai/209480/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.