Cái gọilà “Có một tất có hai, có ba mới đủ lễ, về sau đều tùy ý”, chính là tình huốngnhư vậy……
“Á……”Sơ Tâm Tâm vừa mới dợm bước vào văn phòng, đã bị vị đại luật sư vẻ ngoài đứngđắn ôm lấy hôn ngấu nghiến.
Tiêuđại luật sư một tay kéo lấy thân hình mảnh mai thon nhỏ, ép chặt vào trong ngựcmình, viền môi nghiêm cẩn, cúi đầu thật sâu hôn lấy bờ môi đỏ mọng ngọt ngào,dây dưa không dứt, nhiệt tình khiêu khích.
Môilưỡi không ngừng sục sạo rồi quấn lấy, mãi cho đến khi nghẹt thở mới dừng lại.
“Anhthật là phiền quá đi.” Bờ môi hồng phấn sau phút hôn nồng nhiệt lóe vẻ bóngláng mê người, hơi hơi thở dốc, đôi mắt phượng lấp lánh của Sơ Tâm tỏa ra ánhsáng rực rỡ khiếp người, vừa tức vừa buồn cười trừng lên, còn anh chàng tuấnlãng kia tuy rằng nét mặt không chút thay đổi, nhưng vẫn còn phảng phất chútửng hồng.
Từ saukhi “sự kiện kem” kết thúc, quan hệ vốn đã mờ ám không rõ ràng giữa hai ngườilại càng kỳ quái, lạ lùng hơn nữa.
Tiêuđại luật sư anh lại tiếp tục cuộc sống làm việc điên cuồng, nhưng có chút khácbiệt là, anh bắt đầu lấy đủ mọi cớ để gọi cô vào văn phòng.
Giốngnhư vừa rồi, từ sáng sớm đã bị gọi đến, tất cả tư liệu mà Tiêu đại luật sư cầncô đã giúp anh sắp xếp, anh tuy thông minh cũng tìm không thấy cớ gì để gọi cô,đành phải nhấn điện thoại, trực tiếp dùng giọng nói chững chạc nghiêm túc thôngbáo: “Hoa trợ lý, mời cô đến văn phòng tôi một lát.”
“Cóviệc gì không ạ?” Cô đương nhiên biết Tiêu đại luật sư muốn làm gì rồi, nhưngvẫn dứt khoát cố tình dùng giọng nói ngọt ngào, vô tội hỏi lại.
“Cứ vàorồi nói sau.”
Còn vàovăn phòng để làm gì thì cô lúc nảy đã biểu diễn qua một lần.
Mỗi lầnhôn hoàn cô, con ngươi đen tinh nhuệ thường ngày của anh nhất thời sẽ xuất hiệnchút hoang mang, cứ như mình vừa mới bị quỷ nhập nên mới có thể kêu cô vào, sauđó anh lại húng hắng, dùng giọng nói vững vàng chính trực như trước tuyên bố:
“Em cóthể trở về làm việc.”
Nóixong, chính anh lại quay về chỗ ngồi đang ngập trong đống hồ sơ chồng chất nhưnúi, sau đó khuôn mặt tuấn tú đang ửng hồng lại tiếp tục nghiêm túc xử lý côngviệc.
“Anhthật sự phiền chết đi được! Toàn quấy rầy em làm việc, đi tới đi lui thực làđáng ghét mà. Em nói trước, đây là lần cuối cùng, đừng có kêu em vào nữa đó.”Đôi mắt phượng lấp lánh của cô dán vào anh, chuẩn bị trở về làm việc, nhưngkhông khỏi buồn cười cảnh cáo.
Từ saukhi tình hình nào đó đã sáng tỏ thông suốt, cô cuối cùng cũng lấy lại sự tựtin, khôi phục bản tính bướng bỉnh trước kia kia, lại làm cho đàn ông khó cóthể chống lại một Hoa Sơ Tâm kiều mỵ này.
“Quaylại!” Thấy cô sẽ bước ra khỏi văn phòng, vị án tiên sinh cuồng công tác trướcđây thất bại gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tuấn lãng u ám buồn rầu, hung hăn trừngcô, thật lâu sau, mới đỏ mặt không hờn giận thừa nhận.
“Anhvẫn còn muốn.”
Sự tựchủ của anh rốt cuộc đã trốn đi đâu mất rồi? Nhìn hành động có thể tóm tắtthành ba chữ “tích cực” đầy hoa mĩ, nhắc nhở số lần mà chính anh hôm nay đãkhông khống chế được, cũng cười nhạo sự tự chủ vô cùng mỏng manh kia của anh.
TiêuHằng Uẩn thấy cô nghe lời ngoan ngoãn quay trở lại, sau đó oán hận lấy bút sửahết chữ “tích cực” cuối cùng, ảo não ném mạnh bút xuống, một tay cô đặt lêntrên đùi, phiền chán không chịu nổi cúi đầu hôn kẻ đầu têu đang cười ra vẻ vôtội kia.
Anhcũng không phải chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không phải chưa từng chạmvào phụ nữ. Nhưng tại sao khi hôn cô lại cứ giống như là cắn thuốc lắc, khôngnhững là sẽ nghiện, mà mỗi ngày tần suất phát tác càng lúc càng cao, khoảngcách càng lúc càng ngắn?
Cứ tiếptục như vậy, tiến độ làm việc của anh vĩnh viễn đuổi không kịp.
Phụ nữđúng là mầm tai họa! Nhưng mà mầm tai họa này mùi vị lại rất ngọt……
“Tiêuluật sư! Tiêu…… Á.” Đây là cái tình huống gì vậy? Trợ lý luật pháp Tiểu Hải vừamở cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm. Cho dù có thấyTiêu luật sư đồ phù thủy, cởi chổi bay ở bên trong, cũng không làm anh kinh ngạcnhư lúc này……
Bởi vìanh thường ngày đều chứng kiến Tiêu đại luật sư đạo mạo trang nghiêm, lấy côngviệc là mục đích sống, vậy mà đang lúc làm việc, ở trong văn phòng thần thánhvĩ đại, ngồi trên ngai vàng ôm phụ nữ hôn đắm đuối…… Không! Đây không phải làsự thật, tất cả chuyện này đều là ảo giác!
“Cóviệc không? Hải Vô Lượng?” Người đứng ở đằng xa kia thất kinh, còn đại luật sưbên này đã ung dung khôi phục bình tĩnh, buông người đẹp ở trong lòng ra, conngươi đen tinh nhuệ thản nhiên đảo qua cậu ta, như thể chuyện trong giờ làmviệc cùng trợ lý hôn môi là việc vô cùng bình thường.
Đángtiếc, dù có nghiêm mật phòng thủ như thế nào cuối cùng vẫn có sơ hở……
“Tiêuđại luật sư, sao mặt anh lại đỏ lên vậy? Bộ làm chuyện gì không muốn người tathấy sao?” Một giọng nói sang sảng cùng bóng dáng cao lớn bước vào văn phòng.
“Tiêuluật sư, vị này Lôi sĩ quan……” Tiểu Hải lúc này mới nghĩ đến sứ mệnh thông báocủa mình, ấp úng mở miệng, vừa lén quan sát ông chủ mình.
A đúngnha! Tiêu luật sư đỏ mặt nha!
“Tôibiết rồi.” Tiêu luật sư gật gật đầu, ý bảo câu đi trước đi, dáng vẻ tự nhiên,không mảy may vì lời trêu chọc của đối phương mà bối rối.
Vị sĩquan đội điều tra hình sự này, được người ta gọi là đội trưởng “Thiên Lôi”, LôiLuật Xuyên, bởi vì lí do công việc nên một tháng cũng phải gặp anh ta ít nhấtba bốn lần, anh làm sao có thể không biết?
“Hiếmkhi được đại đội trưởng Lôi đích thân đến thăm, có gì chỉ giáo?” Tiêu Hằng Uẩnnghiêng người bắt tay xã giao, hai người đàn ông dáng người đều cao lớn nhưnhau, nhưng thân hình lại rõ ràng khác nhau như quan văn với võ tướng.
“Về vụán mạng của Lưu nghị sĩ, có mấy cái vấn đề muốn mời anh hiệp trợ điều tra.” Lôisĩ quan trả lời.
Vụ ánmạng của Lưu nghị sĩ? Hoa Sơ Tâm đứng ở phía sau, chậm chạp chưa lên tiếng, sắcmặt khẽ biến.
“Chúngta đến phòng họp nói chuyện.” Tiêu Hằng Uẩn không chú ý tới sự bất thường củacô, một mặt mời Lôi sĩ quan đi ra khỏi văn phòng hỗn loạn, bỗng nhiên nghĩ đếncái gì đó liền quay đầu dặn dò: “Hoa trợ lý, phiền cô pha cho Lôi sĩ quan mộtấm trà.”
“Ớ!” SơTâm tay chân có chút luống cuống cầm một tập văn kiện trên tay, che khuất vếtsẹo trên cổ tay, trên mặt miễn cưỡng bày ra một nụ cười nhạt. “Dạ…… Dạ.”
Bởi vìtiến độ công việc bị chậm lại nghiêm trọng nên Tiêu đại luật sư phải liên tụctăng ca đến mười giờ mới về nhà, tắm rửa xong là lại tiếp tục cố gắng ôm hồ sơlàm ổ trên sô pha phòng khách.
Thân làđầu sỏ kéo dài tiến độ người khác ── Hoa Sơ Tâm ngồi trên ở tay ghế sofa, mátxa cho đại luật sư, mặt khác không hề cảm thấy tội lỗi tiếp tục quấy rầy anh.
“Đạiluật sư, có phải anh đã làm chuyện gì xấu xa đúng không?” Giọng nói yêu kiều êmái không chút để ý thuận miệng hỏi. “Nếu không thì tại sao chiều nay cảnh sátlại tới tìm anh?”
“Điềutra vu án.” Từ sau khi cô xuất hiện, Tiêu Hằng Uẩn phát giác khả năng một lúclàm nhiều việc của mình ngày càng tăng lên, trong đầu còn xoay quanh tình tiếtphát triển của vụ án mà miệng lại có thể chuẩn xác trả lời câu hỏi của cô.
“Anh cóbiết nội tình thế nào không?” Hơi thở phảng phất hương thơm nhẹ nhàng khẽ lướtqua, giọng nói của cô bề ngoài thì tỏ vẻ muốn nghe nhiều chuyện, bên trong lạiche dấu sự lo lắng muốn truy hỏi đến cùng.
“Anhchỉ là giúp Lưu nghị sĩ liên hệ với quan tòa, chứ không có nội tình gì hết.”Tiêu Hằng Uẩn thản nhiên nói lấy lệ.
“Lưunghị sĩ tiếng tăm rất tồi, tại sao anh lại giúp ông ta thưa kiện?” Muốn nói côkhông để ý là giả, qua kết quả quan sát mấy ngày nay ở công ty, Tiêu đại luậtsư tuy rằng thu phí cao, tiếp nhận nhiều vụ án, nhưng cũng rất có nguyên tắclựa chọn án.
Đối vớinhững vụ án rất làm người ta căm phẫn, hoặc liên quan đến quan viên đại biểu,anh bình thường sẽ không nhận, nhưng lần này vì sao lại cố tình tiếp nhận vụcủa Lưu nghị sĩ?
Nếukhông phải Lưu nghị sĩ kia tránh được chế tài của pháp luật, có cơ hội khôiphục lại thế lực, ám toán chị Y Tầm, thì sao anh trai lại có thể vì người đẹpmà giận dữ đến nỗi phạm trọng án.
Tuyrằng tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh nhưng trong lòng cô chungquy cũng khó có thể buông tha.
“Thiệuluật sư bị tai nạn xe cộ, nên anh mới tiếp nhận.” Tiêu Hằng Uẩn ngắn gọn giảithích, ánh mắt vẫn giằng co ở trên hồ sơ.
“À.”Nói như vậy, anh cũng không phải tình nguyện? Vậy thì được! Tạm thời tha thứcho anh. “Được rồi! Tay em mỏi rồi.”
Vỗ vỗ bờvai của anh, lại bắt đầu cảm thấy nóng, Hoa Sơ Tâm nhảy từ trên sofa xuống,định vào nhà bếp lấy chút kem giải nhiệt, không thấy đôi con người tinh nhuệđạm mạc ở phía sau nhếch lên, lóe ra vẻ phức tạp.
Buổichiều sau khi nói chuyện với Thiên Lôi, trong lòng anh mơ hồ có chút nhớ nhung,Hoa Sơ Tâm tuy rằng chưa thẳng thắn thừa nhận chuyện của mình với anh, nhưng màngười khôn khéo như anh, chỉ cần vài điểm đáng ngờ, cho dù chỉ là dựa trên mộtphần rõ ràng thôi, cũng cơ bản đoán được nét chính.
Nhưng anhkhông nói, là vì anh đang đợi, đợi cô tự mình lên tiếng thừa nhận.
“Sao cứnhìn em hoài vậy, muốn ăn sao?” Hoa Sơ Tâm đang cầm kem nhảy về phía sofa, sáplại bên người anh, dáng điệu cắn thìa liếc anh, mang theo vài phần lả lơi, ngâythơ mà gợi cảm.
Rơi vàotrong mắt Tiêu Hằng Uẩn, anh không dám manh động, áp chế suy nghĩ muốn hôn cô,đem tầm mắt thả lại hồ sơ, lại thản nhiên phun ra một câu thăm dò.
“Vụ nàycó liên quan đến Huyết Lang.”
“Saoạ?” Hoa Sơ Tâm cả kinh, đôi mắt phượng chột dạ chớp chớp.
“HuyếtLang.” Anh giống như lơ đãng lặp lại. “Năm đó người đánh nhau với anh làm liênlụy em bị thương là Huyết Lang.”
“Thậtvậy ạ?” Hoa Sơ Tâm rất mau bình tĩnh lại, nở nụ cười thật tươi, lại sử dụng khảnăng giả ngốc của mình. “Là anh ấy giết sao?”
“Cảnhsát còn đang điều tra.” Anh hờ hững đáp. “Em có còn liên lạc với cậu ta không?”
“Khôngcó.” Hoa Sơ Tâm vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, cúi đầu xúc một miếng kem, tò mòhỏi: “Anh với anh ấy rốt cuộc có khúc mắc gì? Sao lại đánh nhau với anh ấy?”
Mỗi lầnhỏi anh trai, đều không có đáp án, nếu anh đã nhắc tới, chi bằng thừa cơ tháogỡ nghi ngờ từ lâu của cô.
“Anhvới Huyết Lang là bạn cùng học ở Tiểu học, chỉ có điều cư xử với nhau khôngđược tốt lắm.” Tiêu Hằng Uẩn nói hai ba câu về chuyện quá khứ.
Khôngngờ nhắc tới khi học Tiểu học, vì chuyện đi đổ rác hôm trực nhật ngu xuẩn mànảy sinh quá trình kết thù đánh nhau.
Cái gì!Hoa Sơ Tâm tức giận trừng anh.
“Cáinày nói cũng như không.”
“Cònem?” Tiêu Hằng Uẩn đơn giản đem đề tài đẩy về phía cô.
“Dạ?”Không dự đoán được anh sẽ hỏi lại, cô ngẩn người.
“Làmsao lại biết Huyết Lang?” Dáng vẻ Huyết Lang vô cùng yêu thương cô năm đó, anhvẫn chưa quên, không cần nói cũng biết giữa hai người có quan hệ mờ ám gì đó.Nhắc tới đó, một luồng khí chua sộc lên đầu tim.
Hoa SơTâm quyết định giả ngu đến cùng, tứ lạng bạt thiên cân nói sang chuyện khác,mặt khác còn dùng chút mỹ nhân kế, đem khuôn mặt tươi cười ngọt ngào đi quaphía ai đó. “Đại luật sư, anh ghen à?”
“Phảikhông đó?” Hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen nhạt của anh đảo qua cô, bị lúmđồng tiền tươi sáng chạm vào tim.
“A, vậylà tốt rồi.” Hoa Sơ Tâm hết sức cố ý gật gật đầu. “Em biết anh sẽ không để ýđến quan hệ giữa em và Huyết Lang đâu.”
“Quanhệ gì?” Bị đầu óc trì độn của cô làm cho vừa nhăn vừa cười, Tiêu đại luật sưbuột miệng thốt ra.
“Hắchắc! Không phải anh nói không thèm để ý sao?” Biết mình bị lừa chưa! Lại còn đỏmặt nữa chứ! Hoa Sơ Tâm giở trò xem phản ứng của anh, thấy trò đùa dai có tácdụng thì bật cười sảng khoái, lại phát hiện Tiêu đại luật sư càng lúc càngkhông phong độ, cuối cùng dứt khoát bỏ lại hồ sơ, đi về phía cô. “Ấy! Quân tửđộng khẩu không động thủ.”
Cô cườilớn cảnh cáo, ôm kem nhảy đến góc sofa, mặt khác trốn về phía sau.
“Anhbiết.” Cánh tay chống lên trên sofa, đem cô vây chặt ở trong góc, khuôn mặttuấn tú phủ xuống, quyết định làm quân tử động “Khẩu” không động thủ.
“Trongmiệng em có kem!” Một tay ngăn khuôn mặt tuấn lãng ôn nho, Hoa Sơ Tâm vội vàngcảnh cáo.
Anhsửng sốt vài giây, nở nụ cười bí ẩn. “…… Anh biết.” Đôi môi mỏng của anh ngậmlấy môi cô, đầu lưỡi tách đôi môi mềm không còn phản kháng của cô, cùng cô chiasẻ vị ngọt lạnh trong miệng.
Lần đóchỉ là ngoài ý muốn, trên thực tế, bệnh suyển của anh đã khỏi từ lâu, chỉ là cóchút bóng ma còn ở trong lòng chưa chịu tan đi.
Nhưng,nếu đối tượng là cô, anh nghĩ, tuyệt đối có thể vượt qua……
Mùa hècòn dài, anh bắt đầu thích mùi vị của kem.
Nóngquá! Nóng quá! Nóng chết người!
Vừa mớitừ bưu cục gửi xong đống bưu kiện trở về công ty, Hoa Sơ Tâm vốn không chịuđược nóng lại thấy mình có lẽ sắp bị cảm nắng thì phải.
Mùa hèvừa mới bắt đầu, sao lại nóng thành ra thế này.
“SơTâm! Sơ Tâm ! Cuối cùng em đã về.” Mới bước vào văn phòng, Tiểu Hải vừa thấycô, liền kéo cô đi thẳng vào phòng nước.
“Saovậy?” Cô thực đã đủ nóng rồi, còn túm lấy cô? Hoa Sơ Tâm vẻ mặt không hiểu gì,nhưng vừa bước vào phòng nước, mới phát hiện hơn phân nửa đồng sự đều tập trungở đây. “Mở hội nghị bí mật sao? Sao mọi người đều ở đây hết vậy?”
Một câumới hỏi xong, mọi người mồm năm miệng mười báo cáo tình hình chiến đấu.
“SơTâm, lúc nãy có một cô gái tới tìm Tiêu luật sư!”
“Hơnnữa bộ dạng cũng không tệ lắm!”
“Cô còngọi Tiêu luật sư là ── Hằng Uẩn.”
“Tháiđộ dường như rất mập mờ.”
Hiệntại là thế nào? Tiêu đại luật sư thực sự đã thành khu vực quản lý của cô rồisao? Hoa Sơ Tâm cười tươi nhìn mọi người, thản nhiên ném ra một câu.
“Thếà.” Tại sao nghe thấy chuyện liên quan tới Tiêu luật sư mà cô lại trả lời mộtcách qua loa đến vậy?
“Cô tađi vào đã lâu rồi đó!” Tiểu Hải trên mặt không chỉ là lo lắng mà còn vô cùngnghiêm túc. “Em có muốn mượn cớ châm trà vào xem mặt tình địch?”
“Khôngcần đâu.” Khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, một chút cũng không giống làm bộ, HoaSơ Tâm một mặt từ chối, một mặt nhịn không được cầm lấy hồ sơ trên tay đồng sựmà quạt. “Nóng quá ──”
“Em mộtchút cũng không lo lắng sao?”
“Khôngmà, có cái gì phải lo lắng cơ chứ.” Ngay cả cô ở nhà ăn mặc mát mẻ đi tới đilui, bị anh ôm hôn tới hôn lui, Tiêu đại luật sư cuối cùng đều có thể ngồitrong lòng mà vẫn không loạn, hiện tại chỉ là một cô gái đi vào văn phòng củaanh, có cái gì đáng lo chứ?
“Nhưngmà em với Tiêu luật sư không phải……” Sau khi Từ Tiểu Hải chính mắt thấy màn ômhôn nồng nhiệt đó, mọi người liền đem hy vọng ký thác ở trên người cô, chờ đợiTiêu đại luật sư sẽ vì sự xuất hiện của cô, mà ít nhận vài vụ án, để cho mọingười mỗi ngày được sống dễ chịu một chút.
“Em vớiTiêu luật sư không có gì đâu.” Hoa Sơ Tâm vẻ mặt vô tội tươi cười, nhún nhúnvai. “Mọi người đừng có hiểu lầm.”
Trênthực tế cũng thật sự không có gì, bọn họ chính là vừa vặn ở cùng một chỗ, lạingẫu nhiên tiếp xúc rồi hôn môi thôi. Tiêu đại luật sư người ta cho tới giờ vẫnchưa chính miệng hứa hẹn cái gì, ngay cả mở miệng nói muốn theo đuổi cô cũngkhông có.
“Gì?”Nghe được nữ nhân vật chính trả lời như vậy, mọi người đều là nhất loạt kinhngạc, đem ánh mắt nghi hoặc trừng Hải Vô Lượng hư hư thực thực tuyên bố tin tứcgiả.
“Nhưngmà anh lần trước rõ ràng nhìn thấy em cùng Tiêu luật sư……” Tiểu Hải hết đườngchối cãi.
“Cáikia a…… Ha ha.” Hoa Sơ Tâm giả ngu cười hai tiếng. “Cũng không có gì ghê gớm.”
“Phảikhông?” Một giọng nói ôn trầm thản nhiên từ cạnh cửa cất lên.
“Tiêuluật sư?” Mọi người đều cả kinh, vì sao mỗi lần tập thể nhàn hạ đều bị bắt gặpvậy?
“Cònkhông đi làm việc?” Tiêu Hằng Uẩn ôn nho trên mặt phủ một tầng sát khí.
“Làmviệc, làm việc!” Theo mọi người rời đi, Hoa Sơ Tâm cười hì hì la hét, chuẩn bịchuồn theo, chỉ là tự nhiên đến cửa thì bị ôm lấy.
“Anhvới em không có gì?” Tiêu Hằng Uẩn ra sức duỗi cánh tay, ôm vai yêu nữ ý đồ đàotẩu xoay trở lại đằng trước, con ngươi đen khó chịu nhìn cô.
“Anhvới em là gì với nhau?” Cô trực tiếp trả lời, thoải mái nhìn lại anh, cười hípmắt hỏi lại.
Anhkhông trả lời, nhìn cô một lúc lâu, mới mở miệng:
“Ngàymai theo anh đến một chỗ, hoàn thành điều kiện thứ hai của anh.”