Chương trước
Chương sau
Nếu cóai muốn lấy một ví dụ về “Biết khó làm dễ” thì bản thân Tiêu Hằng Uẩn cùng vớisự có mặt cũng như tham gia toàn bộ quá trình của Hoa Sơ Tâm tiểu thư, đều sẽđề cử “lên giường” là ví dụ tốt nhất.

Muốnbiết hai người đã phát triển đến mức đủ để phát sinh quan hệ thân mật, khôngphải một chuyện dễ dàng, đến khi biết, tất cả đã giống như lửa gần rơm lâu ngàycũng bén trong truyền thuyết, hổ đói vồ mồi, nếu hình dung chính xác một chútthì có thể nói là……

“Embiết! Lửa tình hừng hực.” Một người hiểu ra cất giọng khá đắc ý.

“Hải,Vô, Lượng.” Một tiếng nói âm u lạnh lẽo thản nhiên vang lên, Tiêu Hằng Uẩn đốivới việc dùng từ lung tung trong đơn kiện của vị trợ lý pháp luật này khá làbất lực. “Hiện tại mẫu đơn kiện của cậu là để thuyết phục quan tòa, chứ khôngphải chọc giận ông ta.”

“À.” Vẻmặt cứ như là chưa từng biết qua.

“Làm ơncó rảnh thì đọc nhiều sách, mỗi ngày bổ sung một chút văn phong, loại mẫu đơnkiện này mà trình lên thì tòa án có thể xem sao?” Tiêu Hằng Uẩn nhíu hai đầulông mày, vẫy tay cho cậu ta đi ra ngoài, thở dài, thu hồ sơ, chuẩn bị đến việnkiểm soát, rốt cuộc có chút chuyện làm cho tâm tình vui sướng.

Cái gọilà “vui sướng”, chính là chỉ thời gian làm việc có thể nằm trong phạm vi hợplý, hơn nữa không vi phạm lương tâm, tiến hành một vài hành động “lửa tình hừnghực” nào đó. Ví dụ như, mượn danh nghĩa công việc, mang Hoa trợ lý đến việnkiểm soát, dọc đường đi thì nắm tay, sau đó tất nhiên là tránh không được hônmôi.

Nóithực ra, từ khi yêu nữ xuất hiện trong cuộc đời anh, cuộc sống của Tiêu HằngUẩn anh cùng hai chữ tự chủ đã càng lúc càng xa, từ sau khi chiếm lấy của đêmđầu tiên cô, anh mới biết dục vọng của mình đối với cô mãnh liệt ra sao, vừanghĩ đến nơi đây……

“Đạiluật sư, anh đang nghĩ chuyện gì đó rất đen tối đúng không?” Tiếng nói mềm mạimang theo ý trêu chọc, thú vị cất lên.

“Em nóithử xem?” Cô vì sao luôn nhìn thấu anh…… Chẳng lẽ suy nghĩ của mình đều thểhiện ra ngoài sao? Tiêu Hằng Uẩn biểu tình giả vờ nghiêm nghị lạnh lùng nhưbình thường trả lời, nhưng thật tâm đã có vài phần hoang mang.

“Nhấtđịnh rất nóng bỏng, rất hạn chế độ tuổi, em ở trong đầu của anh có mảnh vải nàokhông?” Đôi mắt phượng to tròn lấp lánh của cô giả vờ thật sự ngây thơ, sau đóvui vẻ nhìn khuôn mặt tuấn tú anh ửng hồng.

“Hoa SơTâm!” Anh cảnh cáo trừng cô.

Cái cônày rõ ràng đối với chuyện kia ngây ngô muốn chết, vì sao lại có thể thản nhiênnói ra miệng như vậy chứ?

“SơTâm?!” Hai người mới bước vào viện kiểm soát, một giọng nữ đã gọi bọn họ.

“Kiểmsát viên Kỷ.” Tiêu Hằng Uẩn nhận ra người đó trước tiên, cũng nhận thấy Hoa SơTâm đang muốn trốn phía sau anh.

“Tiêuluật sư.” Kiểm sát trưởng Kỉ Y Tầm gật gật đầu với anh, đem tầm mắt chuyển tớibóng dáng phía sau anh. “Sơ Tâm? Sao em có thể ở trong này? Huyết Lang đâu?”

HuyếtLang? Tiêu Hằng Uẩn ánh mắt chợt lạnh, đem tầm mắt dời về con đà điểu đang nấpphía sau.

“Chị YTầm……” Ngàn tính vạn tính, nhưng lại quên chị Y Tầm là kiểm sát trưởng, Sơ Tâmtrấn định gật đầu chào hỏi, tự nhiên cũng cảm giác được Tiêu Hằng Uẩn mặt lạnhmuốn tìm người tính sổ.

Xem ra,giấc mơ hạnh phúc mà ngắn ngủi của cô sẽ kết thúc vào lúc này……

Mãi chođến khi Hoa Sơ Tâm đi vào sở cảnh sát chịu thẩm vấn, mới hoàn toàn hiểu được sựsắp xếp khéo léo của anh trai.

Bởi vìcô đang ở trạng thái hôn mê hạ, lại bị đưa tới công ty luật của Hằng Uẩn, vềđiểm này, phòng nhân sự của công ty có thể làm chứng, cho nên có thể cô khônghề biết gì về hành động của anh trai mình. Trên thực tế, cô cũng hoàn toànkhông biết hành tung của anh trai. Anh trai cô bởi vì lo lắng cô sẽ làm chuyệnđiên rồ, đi khắp nơi tìm anh ấy cho nên chưa từng đề cập chuyện này với cô.

“Nhưvậy, Huyết Lang vì sao phải vô cớ làm cô hôn mê, đưa tới công ty củaTiêu HằngUẩn?” Đội trưởng đội điều tra số 3 – cảnh sát Lôi Luật Xuyên khuôn mặt cươngnghị lộ vẻ nghiêm khắc khiến cho người ta phải sợ hãi.

“Bởi vìanh ấy biết, tôi từ lúc bắt đầu lên trung học đã thầm mến Tiêu luật sư, tôinghĩ anh ấy muốn tạo cơ hội giúp tôi.” Vì bảo vệ anh trai, cô không thể khôngnói dối.

“Nhưvậy thì vì sao sau khi cô tỉnh lại không nghĩ tới việc liên lạc với HuyếtLang?”

“Bởi vìanh trai đã nói với tôi là anh ấy cùng với bạn bè đi đại lục đầu tư buôn bán,lúc tỉnh lại, tôi tưởng anh ấy đã đi rồi, cho nên mới không tìm.” Cô thập phầntrấn định trả lời, trong lòng lại bởi vì Tiêu Hằng Uẩn biểu tình lạnh lùng màtừ từ rét lạnh.

Sau khikết thúc thẩm vấn, dọc đường trở về nhà trọ Tiêu Hằng Uẩn, hai người đều khôngnói chuyện với nhau, cô không biết nên mở miệng như thế nào, mãi cho đến khibước vào nhà trọ, cô mới miễn cưỡng tìm về giọng nói của chính mình.

“Ngàymai em sẽ chuyển ra ngoài.” Cảnh sát tạm thời đã thẩm vấn xong, nhưng xã hộiđen bây giờ mới bắt đầu đuổi giết, cô không thể tiếp tục ở lại, nếu không sẽliên lụy đến Tiêu Hằng Uẩn.

Nói câusau, cô xoay người chuẩn bị trở về phòng, lại bị giữ chặt, sưc lực rất lớn, gầnnhư muốn làm cô đau kêu ra tiếng.

“Sao?Lợi dụng xong thì muốn một cước đá văng anh đi đúng không?” Giọng nói của TiêuHằng Uẩn lạnh lẽo u ám, hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã thường ngày, khóe miệngthậm chí còn nhếch lên một nụ cười lạnh đầy vẻ châm biếm.

Uổngcông anh là một đại luật sư khôn khéo một đời vậy mà lại vấp ngã thê thảm nhưvậy ở trên tay cô. Sự gần gũi của cô từ đầu đến cuối chỉ là vì trốn tránh sựtruy lùng của cảnh sát.

Khótrách cô chưa bao giờ thừa nhận quan hệ giữa hai người bọn họ ở trước mặt ngườingoài, hóa ra, trong lòng cô, anh chẳng quả chỉ là đạo cụ giúp cô đánh lạchướng.

“Em đãlàm xong hai điều kiện mà em đã đồng ý với anh, bây giờ ngọn nguồn mọi chuyênanh cũng đã biết rồi, em nghĩ đã không còn lý do gì để em ở lại cả.” Cô cắnrăng, tự nói với mình là phải tuyệt đối quyết tâm.

Khá lắmkhông có lý do gì! Không ngờ, cô dám lừa anh, giấu diếm mối quan hệ thực sựgiữa cô và Huyết Lang! Thậm chí còn giả bộ vô tội, làm cho anh hoàn toàn tintưởng cô!

TiêuHằng Uẩn oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt hờ hững của cô, trái tim phảng phất nhưbị một vật nặng đánh mạnh vào. Đau lòng và phẫn nộ cứ cuồn cuộn tràn lên khiếnanh không thể cất lên thành lời.

“Khôngngờ, em lại có thể vì Huyết Lang mà bán đứng chính thân thể mình! Chẳng phải emcũng giống như mấy cô gái từ quán rượu đều dễ dàng bán rẻ thân thể của mình nhưvậy sao?”

Anh cóthể nói cô như vậy! Phản ứng đầu tiên của Hoa Sơ Tâm là phẫn nộ, công việc củacô đúng là ở “Dương Châu Mộng”, nhưng cô không phải là nhân viên của chị VịNoãn, mới vừa rồi ở sở cảnh sát cũng đề cập qua, anh vì sao còn muốn dùng ngônngữ bén nhọn như vậy để tổn thương cô?

Tráitim cô đau như dao cắt, khóe miệng cô nhếch lên cười rực rỡ một cái, dấu điphần lớn bi thương.

“Đúngvậy, ở trên thế giới này Huyết Lang là người thân duy nhất của em, em sẵn sàngvì anh ấy mà làm bất cứ chuyện gì.” Cô ngẩng cằm nhìn anh, thản nhiên nói ralời nói có sức tổn thương người nhất, chặt đứt khả năng hòa giải của hai người.

“Thậmchí bán rẻ cơ thể mình.”

“Em!”Tiêu Hằng Uẩn phẫn nộ trừng cô, nắm chặt nắm đấm, con ngươi đen tối tăm phẫnhận, rốt cục mở miệng lạnh như băng: “Cút! Ngay lập tức cút ra khỏi nhà tôi:Đừng để tôi gặp lại cô.”

PhòngVIP khách sạn Dương Châu Mộng

Tin tứcđúng là lan nhanh đến không ngờ, chưa đến vài ngày thân phận của cô từ chỗ làem gái của Phong Vị Noãn trở thành em gái của Huyết Lang.

Taychân của em trai Lưu nghị sĩ lùng sục khắp nơi dò la tin tức của cô, nhưngkhông dám đơn độc xông vào “Dương Châu Mộng”, rất sợ chọc giận Phong Vị Noãn,cũng bởi vậy, “Dương Châu Mộng” trở thành phạm vi hoạt động duy nhất của Hoa SơTâm.

“Saolại không ăn?” Một giọng nữ mềm mại hơi trầm thản nhiên truyền đến.

“Chị VịNoãn.” Hoa Sơ Tâm nhìn về phía người đang tới, miễn cưỡng cười cười. “Em vẫnchưa đói.”

“Nhớanh ta sao?” Phong Vị Noãn nói chuyện luôn nói trúng tim đen, lại mang theo sựlạnh nhạt không tương xứng.

“Nhớanh ấy thì được gì chứ.” Hoa Sơ Tâm tự giễu cười cười, đôi mắt phượng mất điánh sáng thường ngày. “Cứ nhớ thì sẽ rất nhanh quên.”

Anhcũng sẽ quên cô đi! Sau đó tìm được một người con gái khác có thân thế gia cảnhtương xứng với anh tiếp tục cuộc đời của mình.

Ngườicon gái kia có lẽ cũng sẽ phát giác anh có tật xấu nhỏ là hay đỏ mặt, có lẽcũng sẽ đút anh ăn kem, có lẽ cũng có thể làm cho anh động lòng mà hạ nhiệttình làm việc, chỉ vì hôn cô ấy……

“AnhLang nói đúng, em không giống với bọn chị, không thích hợp với hoàn cảnh nhưvậy.”

“Vẫncòn quá yếu đuối sao?” Cô đã từng rất thoải mái, có thể dễ dàng dứt bỏ ràng buộc,vậy mà sau khi gặp gỡ anh, nhớ mong càng lúc càng sâu sắc, đến cuối cùng rốtcuộc cũng phải buông tay.

“Khôngphải yếu đuối.” Phong Vị Noãn thản nhiên nhìn cô. “Chỉ là em căn bản không muốncuộc sống phải như vậy.”

Cô đãgặp qua rất nhiều người rơi vào hoàn cảnh tự mình không tự nguyện, nhưng mà họcho dù có dù ghét như thế nào vẫn có thể tìm ra cách thích ứng, chỉ có cô, vĩnhviễn dường như không thích hợp, chưa bao giờ học cách thích ứng, chỉ khôngngừng chịu đựng.

Hoa SơTâm không trả lời, chỉ lẳng lặng vì chính mình mà nốc một chén rượu.

“Chuyệncủa anh Lang phải mất một thời gian nữa mới có thể thu xếp được, sau khi mọichuyện kết thúc, em đến Canada đi tìm dượng của em đi.” Phong Vị Noãn nói xong.“Anh Lang đã đi rồi, em không cần phải tự mình miễn cưỡng chịu đựng cuộc sống ởđây.”

Rời đisao? Hoa Sơ Tâm không có phản đối, chỉ kinh ngạc gật đầu.

PhongVị Noãn nhìn cô, không cần phải nhiều lời nữa, lẳng lặng rời khỏi.

Nếu nhưcó thể rời đi thì cô muốn rời đi. Nốc chén rượu mạnh vào lại bị chất lỏng caynồng đó làm cho sặc ra nước mắt, cô nhân đó muốn khóc to một lúc. Rồi cứ thếrượu mạnh lại từng ly từng ly nốc vào, ý thức dần dần mông lung.

Tronglúc đang choáng vàng thì tiếng chuông di động vang lên, sờ soạng mất một lúc cômới tìm được nó.

“Alô.”Cô loáng thoáng nghe thấy tin tức của một một người đàn ông xa lạ nào đó thông báo trong di động liền đột nhiên tỉnh táo lại.

“TiêuHằng Uẩn hiện tại đang ở trong tay bọn tao.”

“Cácngười……muốn gì?” Đầu tựa như bị người ta túm lấy rồi tại cho một gáo nước lạnh,Sơ Tâm kinh hãi hoảng sợ hỏi. “Các người muốn gì?”

“Bọntao tính nghĩ lấy anh ta đổi lấy tin tức của Huyết Lang.” Giọng nói đàn ông xalạ đắc ý nói xong, rồi thông báo cho cô địa điểm gặp mặt.

Bọn họ?Bọn họ làm sao có thể biết Tiêu Hằng Uẩn ở cùng một chỗ với cô? Hoa Sơ Tâm cốgắng từ trong trí nhớ tìm cho ra các manh mối. Không phải tất cả mọi người đềunghĩ Tiêu Hằng Uẩn là đối thủ một mất một còn của anh trai sao? Sao lại còn cóthể lấy Tiêu Hằng Uẩn đến uy hiếp cô?

Khôngcó được đáp án, cô chỉ có thể dựa vào lo lắng trong lòng mà suy nghĩ.

Bấtluận như thế nào, cô đều không muốn anh bị thương……

Đã gầnmột tuần nay “Công ty luật sư Hằng Uẩn” bao trùm một bầu không khí vô cùng căngthẳng.

Ông chủcông ty kiêm đại luật sư, một quý công tử ôn nho nghiêm cẩn trong mắt mọingười, gần đây tính tình rất chi là tồi tệ, mọi người đều nơm nớp lo sợ, nhưthể đang dẫm lên một lớp băng mỏng.

“Viếtlại.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng thốt ra hai tiếng khiến cho người ta phảiphát run.

Hải VôLượng mặt mày ủ rũ cầm tờ đơn kiện bị trả lại, thất thểu rời khỏi văn phòng.

Loạnhết cả rồi!

TiêuHằng Uẩn cực kỳ bực bội cầm lấy tách cà phê, lại phát hiện ngay cả cà phê cũngcạn tới đáy, định nhấn điện thoại nội bộ gọi người đưa vào thì chợt nhớ sau khiSơ Tâm bỏ đi, chức vụ trợ lý vẫn còn đang bỏ trống.

Hoa SơTâm…… Trong đầu vừa mới hiện lên cái tên này, trái tim lại liền truyền đến cảmgiác đau đớn nhức nhối.

Cô mớirời đi có bốn ngày, mà cứ như là đã bốn năm, sau khi cô rời đi mỗi một giây mộtphút đều trôi qua khó khăn như vậy.

Cuộcsống của anh hơn một tháng qua đã bị cô chiếm giữ hoàn toàn, từ văn phòng, tòaán, nhà riêng, tất cả những nơi anh thường xuyên lui tới, đều bị hình bóng côchiếm cứ.

Ngay cảkhi mở tủ lạnh ra, cũng nhìn thấy mấy hộp kem vì cô mà mua đang nằm lặng lẽtrên ngăn đá.

Anhkhông muốn thừa nhận nhưng chết tiệt anh quả thực là đang rất nhớ cô.

Nhớnhững lúc bị cô quấy rầy, nhớ khuôn mặt tươi cười của cô, nhớ bộ dáng cô cotròn ở bên cạnh làm phiền anh xem hồ sơ.

Đángchết! Tiêu Hằng Uẩn tức giận ném tách cà phê về phía cửa.

“Chậcchậc! Có cần ra tay độc ác như vậy không?” Tách cà phê rơi xuống đất, một khuônmặt nam tính tuấn tú xuất hiện ở trước cửa.

“Độitrưởng Hạng Kính Chi? Cậu ở trong này làm gì?” Tiêu Hằng Uẩn sắc mặt không tốtlên chút nào, trừng mắt nhìn đội trưởng cục cảnh sát trẻ tuổi đang đứng trướcmặt.

Có lẽanh ta không nên xuất hiện ở nơi này. Hạng Kính Chi cũng rất hiểu điều này,nhưng vẫn có chút cảm thấy mình giống như ngôi sao rất tuấn tú đi vào nhầmstudio.

“Tôiđây là có lòng giúp đỡ.” Hạng Kính Chi nhún nhún vai. “Tiện đường đi qua, ThiênLôi muốn tôi đến thông báo cho cậu vị Hoa tiểu thư kia đã mất tích. Nhân tiệnhỏi cậu có chút tin tức nào hay không.”

“Mấttích?” Tiêu Hằng Uẩn con ngươi đen lộ rõ vẻ bất an.

“Căn cứvào lời khai của nhân chứng, trước khi rời đi cô ấy từng nói rằng muốn đi tìmcậu.”

“Chuyệnxảy ra khi nào?” Tìm anh? Tiêu Hằng Uẩn cổ họng căng thẳng, vội vàng lên tiếng.

“Khoảng3 giờ sáng hôm nay, tuy rằng theo thời gian quy định của pháp luật thì chưađược coi là mất tích, thế nhưng chúng tôi nghi ngờ tính mạng Hoa tiểu thư cóthể gặp nguy hiểm.”

HạngKính Chi rất an phận báo cáo, cũng vừa lòng nhìn sắc mặt đại biến của vị đạiluật sư vốn luôn ở trong sở cảnh sát mặt không đổi sắc đối đầu với cảnh sát.“Nghe nói, bên phía xã hội đen có người treo số tiền lớn cho ai phát hiện ratung tích của Huyết Lang, Hoa tiểu thư mất tích có khả năng liên quan đến việcnày.”

“Cậunói là cô ấy bị bắt cóc?” Một chút điềm tĩnh nơi con ngươi đen đã hoàn toàn tanrã, anh chỉ thiếu chút xông lên túm lấy cổ áo của anh ta để hỏi cho rõ ràng.

“Đâycũng chỉ là suy đoán thôi.”

Lời cònchưa nói hết, một người khác vội vàng xông vào.

“Tiêuluật sư, nhận điện thoại nội bộ đi, có người tên là Huyết Lang nói có chuyệnliên quan đến Sơ Tâm muốn tìm anh.” Tiểu Hải nhấn điện thoại nội bộ nửa ngàykhông có người nhận, đành phải chạy vào thông báo.

HạngKính Chi cùng Tiêu Hằng Uẩn liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng không ngờ đượcHuyết Lang mai danh ẩn tích lâu ngày giờ phút này lại xuất hiện.

“Alô.”Tiêu Hằng Uẩn nhấc điện thoại, giọng nói có phần căng thẳng. “Huyết Lang?”

“Sơ Tâmđang ở cảng xx khoang chứa hàng bến tàu số 5.” Giọng nói trầm thấp cũng khônglên tiếng xác nhận thân phận, chỉ nói thêm một câu, không đợi anh trả lời liềncúp điện thoại. “Cô ấy cần cậu.”

Sơ Tâm,là anh đã làm liên lụy đến em……

Anh đirồi, em phải chăm sóc cho mình thật tốt, lần này không được dễ dàng buông xuôihạnh phúc của em nữa……

Sơ Tâm,tạm biệt.

Tronglúc mơ mơ hồ hồ, Hoa Sơ Tâm thấy hình như mình nghe được giọng nói của anhtrai.

“Anh!”Đột nhiên cô bừng tỉnh, trước mắt cô chỉ toàn là bóng tối.

Đây làđâu? Lúc này Hoa Sơ Tâm mới phát hiện ra mình đang bị trói chặt trên mặt đất,không thể động đậy, mà cảnh vật quanh mình thì vừa xa lạ vừa tối tăm.

Cô vìsao lại ở nơi này? Đúng rồi…… Hằng Uẩn!

Cô khẽlắc lắc đầu, mơ hồ nhớ lại mình nhận được một cú điện thoại của người đàn ôngxa lạ, sau đó liền rời khỏi “Dương Châu mộng”, lại sau đó……

Cô mắcbẫy rồi ư?! Điều này chẳng phải chứng minh rằng…… Hằng Uẩn không có chuyện gìsao?

Độtnhiên một tiếng nổ rất lớn vang lên ầm ầm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Đằng xaánh lửa bùng lên, chiếu sáng khắp cả căn phòng tối tăm, Hoa Sơ Tâm lúc này mớithấy rõ mình bị nhốt trong một cái kho hàng rất lớn, có lẻ do vụ nổ mạnh ở phíatrước mà lửa bốc càng ngày càng cao, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra.

“SơTâm! Sơ Tâm em ở đâu?” Một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến.

Thực sựcô không nghe nhầm chứ, đây là giọng của anh trai mà, là anh trai tới cứu cô!

“Anh!Em ở trong này!” Cô một mặt lớn tiếng kêu lên, mặt khác dựa vào vách tường đứngdậy.

Vừa mớilảo đảo đứng lên thì một bóng người đã vọt tới.

“Sơ Tâm, em không sao chứ?” Vẻ mặt Huyết Lang vô cùng lo lắng, không kịp xem kỹ xem côcó ổn chưa đã nhanh chóng cởi dây trói trên người cô xuống.

Ngọnlửa vô tình rất nhanh thiêu đốt không khí ở bên trong, rồi dễ dàng lan đến hànghóa trong kho tạm.

“Anh,sao anh lại không đi? Sao anh lại ở trong này?” Cô vội vàng hỏi.

“Anhkhông vượt biên.” Huyết Lang cởi dây trói trên người cô xuống, kéo cô tìm kiếmlối ra ở trong kho hàng tràn ngập khói đặc. “Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nóisau.”

“HuyếtLang!” Một tiếng quát to từ phía sau hai người truyền đến.

“SơTâm, em đi trước đi.” Huyết Lang biết rõ người tới là ai, nhanh chóng đem HoaSơ Tâm che ở đằng sau anh. “Mau đi đi!”

“Không,anh…… A Lê?” Hoa Sơ Tâm lúc này mới nhìn rõ người đàn ông cầm súng đuổi theo,là thuộc hạ lâu năm của anh trai. “Là anh bán đứng tôi?”

“Nếukhông cô nghĩ còn ai có thể biết chuyện cô và Tiêu Hằng Uẩn ở cùng một chỗ?” ALê không chút che dấu nói.

“Anh vìsao lại phải làm như vậy…… Anh trai tôi đối với anh tốt như vậy……” Cô không dámtin, một người từ trước tới nay luôn thẳng thắn như A Lê, vì sao chỉ sau mộtđêm lại thay đổi hoàn toàn như vậy?

“Cáiđầu của Huyết Lang trị giá tám trăm vạn đấy.” A Lê đơn giản trả lời, giải đápthuyết phục sự hoang mang của cô.

“SơTâm, em đi trước đi.” Lửa càng lúc càng lan rộng, bên ngoài truyền đến tiếng xecảnh sát đang lao tới, Huyết Lang thúc giục. “Người bọn họ muốn là anh, em mauchạy đi.”

“Không,anh! Em……”

Hoa SơTâm còn chưa nói hết, một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua đùi HuyếtLang, dưới ánh lửa, máu bắn khắp nơi, Huyết Lang chống đỡ không được, thân mìnhthẳng tắp gục xuống.

“Anh!”Sơ Tâm vội vàng đỡ lấy anh, hốc mắt trào ra nước mắt kinh hoảng.

“Chạymau!”

“Cácngười ai cũng đừng mong rời khỏi đây.” A Lê cười lạnh, lại lần nữa gương súnglên.

Tronglúc bối rối, Hoa Sơ Tâm lại không chú ý tới thần sắc đối phương quá mức nhànnhã.

Tiếngsúng thứ hai vang lên, vốn là viên đạn nhắm vào Hoa Sơ Tâm nhưng lại bị HuyếtLang ngăn lại, găm vào trong ngực anh.

“Anh,”Máu tươi mãnh liệt thấm đỏ hai tay của cô.

“SơTâm!” Cùng lúc đó, một giọng nói ôn trầm quen thuộc từ trong biển lửa vang lên.

Làgiọng nói của Tiêu Hằng Uẩn! Hoa Sơ Tâm giật mình kinh sợ, cuối cùng nhìn thấychính bóng dáng cao ngất mà mình đêm mong ngày nhớ xuất hiện ở trước mắt.

“Anhđừng qua đây,” Nhìn anh hướng về phía cô đi tới, cô vội vàng lên tiếng ngăncản.

Anhtrai đã bị thương, cô không muốn lại nhìn thấy cảnh người đàn ông mình yêu chịucảnh tương tự.

A Lêmắt thấy tình thế không tốt, đang muốn đi lại đây nhanh chóng giải quyết phiềntoái, hàng hóa bị cháy lại đột nhiên ngã nhào, cản đường đi của anh ta.

“SơTâm!” Thấy cô cả người nhuộm đỏ màu máu, cơ hồ muốn cho Tiêu Hằng Uẩn không hítthở nổi.

“Đó làmáu của tôi! Đồ ngốc.” Huyết Lang thấy kẻ thù ngày xưa, lại vẫn có thời gianchâm chọc anh.

“Anh,anh đừng nói chuyện.” Nước mắt không ngừng làm mơ hồ tầm mắt của cô, máu vì saovẫn càng không ngừng chảy vậy? “Hằng Uẩn, anh mau giúp anh ấy, giúp anh ấy……”

“Dựavào cậu ta? Hừ!” Huyết Lang hừ lạnh một tiếng.

“Câmmiệng đi! Huyết Lang.” Xác nhận cô không việc gì, Tiêu Hằng Uẩn nhanh tay đỡHuyết Lang dậy, quyết định rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.

“ĐểHuyết Lang lại!” Phía sau tiếng súng vang lên, nhưng viên đạn bị bắn lệchhướng.

“TiêuHằng Uẩn, cậu mang em ấy đi, tôi sau đó sẽ.” Huyết Lang đẩy kẻ thù không độitrời chung và em gái mình ra, cố gắng đứng vững.

“Anh!Không!” Hoa Sơ Tâm gắt gao nắm chặt lấy cánh tay anh trai, chết cũng không chịubuông ra.

“Đimau! Nếu không đi, muốn chạy cũng không kịp!” Huyết Lang đẩy cô một cái rồi lậptức sau đó lại nghe thấy tiếng súng lần nữa vang lên. “Tiêu Hằng Uẩn, mang emấy đi mau.”

TiêuHằng Uẩn bỗng nhiên nhận ra được điều gì, không hề chậm chễ, nắm chặt Hoa SơTâm đang ra sức vùng vẫy kéo ra bên ngoài.

“TiêuHằng Uẩn! Anh buông ra! Buông ra!” Nhìn khuôn mặt anh trai đẫm máu, ở khói mùdày đặc trung càng cách càng xa, Hoa Sơ Tâm sức cùng lực kiệt gào thét: “Buôngra! Tiêu Hằng Uẩn! Em hận anh, em hận anh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.