Những ngày nặng nề còn lại...
Trong bộ đồ dành cho bệnh nhân, Vân gầy gò, yếu ớt và nhỏ nhắn vô cùng. Đôi mắt ươn ướt, tay cầm một cuốn sổ nhỏ và cây viết tì lên khung cửa sổ, bất động. Sau những cơn mưa dai dẳng, nắng lại rữc rỡ và vàng ươm trải đều lên mọi vật. Cây hoa lá vẫn xanh tươi, chỉ có những con người đang chịu bản án tử hình treo lơ lửng thì ngày một mòn mỏi, héo hon. Vĩ để nhẹ bó hoa lưu ly lên bàn, tiến gần tới song cửa. Vân vẫn không nhìn Vĩ, buông lời:
- Hôm nay, anh đến trễ hơn hôm qua ba phút đấy!
Vĩ cười, giọng dịu dàng, đôi bàn tay ram ráp khẽ đặt lên mái tóc cô, vuốt ve:
- Em chờ anh từng phút à?
- Ừ! Không biết từ bao giờ, nó như một thói quen.
Vân quay người sang nhìn Vĩ, bốn con mắt nhìn nhau ngân ngấn nước. Vân bỗng nhỏ bé và muốn lọt thỏm vòng tay anh, ngay trước mặt thôi mà sao ngỡ quá xa vời...
-Anh đưa em xuống dưới nhé. Hoa rất đẹp!
- Ừ!
Trước khi bước ra khỏi phòng, Vân nâng bó hoa lưu ly lên trước mặt và đặt một nụ hôn gió.
- Em thích à?
- Sao anh biết?
- Vì anh thấy em vẽ rất nhiều về hoa lưu ly.
- Nên anh tặng cho em sao?
- Ừ! Anh muốn em tiếp tục vẽ, được không Vân?
- Em không hứa trước được, anh biết ý nghĩa của nó không?
Vĩ cười, anh ôm Vân từ phía sau, thì thào:
- Anh muốn hoàn toàn là của em.
Vân nghẹn ngào, cái nhìn sụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cua-nu-cam-ca/82054/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.