Xe lăn của Khả Phi vẫn đều đều hoà nhập với con đường, hai người cùng nhau đi dạo... thích ăn cái gì thì ăn, thích uống gì thì uống. Nhìn đường, nhìn trời, nhìn con người Nhật Bản văn minh lịch sự, cảm giác yên bình đến khó tả.
Cũng may lượng fan của Thẩm Vương Luân ở Nhật Bản cũng không đông bằng ở Trung Quốc, cho nên lúc đi ngoài đường cơ thể cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn phải trùm kín như tên ăn trộm, nhưng mà được hẹn hò trên đường phố vậy vẫn ổn hơn trong xe ô tô nhiều.
Khụ...khụ...khụ....
Thẩm Vương Luân vẫn còn đang nhớ lại những ngày hẹn hò lén lút của mình thì bỗng nhiên Khả Phi bắt đầu ho liên tục, hắn trở về với hiện tại. Nhìn thấy cây kem vừa mới mua cho cậu đã rơi xuống đất ,Thẩm Vương Luân xoa đầu hỏi.
- Làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn hả?
Khả Phi bịt miệng kìm nén, qua một lúc lâu cậu mới nói.
- Luân... em vừa nhớ ra tháng này chưa có gửi tiền cho cha mẹ ở dưới quê, làm sao bây giờ? Ở Nhật có thể gửi tiền về được không hả anh?
Thẩm Vương Luân lau vệt kem còn dính trên miệng của cậu, buồn cười trả lời.
- Tưởng chuyện gì hoá ra là chuyện này... trước khi đi anh đã gửi tiền cho hai bác rồi. Hai bác nhắn em là nhớ giữ gìn sức khoẻ, không cần lo cho hai bác. Hai bác ở quê vẫn ổn.
Nghe đến đây, cậu khó hiểu hỏi người yêu của mình.
- Em thường xuyên gọi cho cha mẹ mà tại sao bọn họ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cua-ngoi-sao-hang-a/1136043/chuong-32.html