Trong khi Khả Phi đã đến khách sạn ổn định được mọi chuyện thì phải mất gần ba mươi phút đồng hồ sau, Thẩm Vương Luân mới đến nơi. Hắn cùng Hi Hi quản lí bước vào, còn chưa kịp quan sát khách sạn này được xây theo kiến trúc như thế nào thì bỗng nhiên từ đâu ở trước mặt hắn lù lù xuất hiện một người. - Anh Luân, sao giờ này anh mới đến vậy? Em đợi anh cũng rất lâu rồi đấy. Người kia cười đến lộ hàm răng trắng đều tự nhiên đứng trước mặt Thẩm Vương Luân, không cần nói cũng biết là Vương Tình. Âm giọng người này hắn vừa nghe đã biết được ai, đi lui về phía sau tầm bốn bước. Vương Luân mặt mũi không cảm xúc hỏi. - Đợi để làm gì? - Lâu rồi chúng ta không không nói chuyện lại, em muốn tiếp xúc với anh để chúng ta thân nhau hơn. Dù gì cũng quay chung phim với nhau đến tận một tháng, không lẽ anh định lạnh lùng với em à? - Dù có một năm thì tôi cũng không định làm thân với cậu, đóng phim thì cứ nhìn vào kịch bản rồi diễn xuất. Làm trong nghề này, không lẽ cậu không biết diễn xuất hay sao mà tìm cảm giác thật? Thẩm Vương Luân không thích tiếp xúc với người ngoài, mặc dù Vương Tình là người cũ hắn từng thân mật. Nhưng đó chỉ là quá khứ, giờ thì chỉ cần nhìn bản mặt giả nai của Vương Tình, hắn cảm thấy chẳng còn cảm xúc gì nữa... thậm chí Thẩm Vương Luân còn thấy Vương Tình thật phiền phức. Vẻ mặt của hắn như cảnh cáo y tránh xa mìn ra, nhưng mà người này giả vờ làm ngơ. Tiếp tục áp sát đến gần hắn, lộ ra nụ cười tươi bắt chuyện. - Anh đừng cáu gắt với em như thế, chúng ta dù gì cũng đã từng rất thân quen, có cùng nhau những kỉ niệm đẹp. Anh đừng nhẫn tâm với em như thế chứ. - Cậu cũng chỉ là quá khứ, đối với tôi ở hiện tại cậu không khác gì người dưng cả. Nếu muốn yên bình quay phim thì cậu nên biết giữ liêm sĩ của mình lại, nếu không đừng hỏi tôi vì sao không cảnh cáo trước. Ở đây là nước Nhật, nhưng mà vẫn có đám nhà báo đi theo, cậu cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình đi. Thẩm Vương Luân thở hắt ra một hơi, mặt lạnh nhìn Vương Tình cảnh cáo. Tựa hồ người này chính là chướng khí còn hơn cả Ái Ni. Loại người này hắn cũng chẳng muốn nói chuyện nhiều, cứ bỏ vào danh sách đen làm ngơ hắn là được. Quan tâm nhiều chỉ e hắn sẽ được nước lấn đến mà thôi, cho nên sau khi nói hết câu. Thẩm Vương Luân cùng trợ lí của mình bỏ đi. Chỉ là còn đi chưa được hai bước chân, người phía sau đã nói. Âm giọng tuy không lớn, nhưng đủ để hắn nghe. - Lúc trước là em sai, em không nên chia tay với anh. Nhưng mà giờ em thật sự rất hối hận, lúc nghe anh đóng bộ phim này, em không cần điều khoản gì ở hợp đồng cả cứ thế mà kí ngay, bởi vì ở đây có anh. Vương Luân, em sai rồi... chúng ta quay lại có được không? Giọng nói của Vương Tình nghẹn lạ, giống như là sắp khóc đến nơi vậy. Y từ trước đến nay vẫn thế, những lúc cảm thấy tổn thương hay yếu đuối nhất đều muốn khóc. Trong quá khứ của Vương Luân, hắn đã từng dỗ dành người này rất nhiều lần mỗi khi y khóc. Âm thanh kia vang lên, Thẩm Vương Luân dừng bước chân của mình lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước. Vương Tình hít cái mũi đã bắt đầu cay dần của mình... xem chừng thật sự rất đáng thương. Thẩm Vương Luân thở dài, cuối cùng cũng quay đầu lại tiến gần đến chỗ của người kia. Khuôn mặt cũng trở nên nhu hoà không cáu gắt nữa. Hắn càng đi đến Vương Tình càng muốn khóc hơn, y nghĩ thầm.... mình có cơ hội rồi. Nụ cười mềm mại xuất hiện trên môi Vương Luân, Hi Hi đứng bên cạnh cũng cảm thấy nghi ngờ... tự đặt ra câu hỏi. - Chẳng lẽ ông chủ còn tình cảm với người cũ, bây giờ người này vừa khóc anh ấy lập tức thay đổi thái độ? Như vậy Khả Phi thì sao đây? Hi Hi mặt mày nhăn như khỉ ăn ớt nhìn hành động tiếp theo của Thẩm Vương Luân, chỉ thấy hắn tiến đến gần dùng tay nâng mặt Vương Tình lên, nhẹ nhàng hỏi. - Em thật sự hối hận rồi? - Vương Luân... em thật hối hận rồi, em muốn quay lại với anh? Có được không? Thẩm Vương Luân cười cười, tiếp tục nhẹ nhàng hỏi. - Vậy em muốn ở bên tôi, muốn quay lại với tôi? - Đúng rồi... Vương Luân... chúng ta làm lại như trước có được không? Em muốn ở cùng anh. Hắn buông tay mình ra khỏi mặt Vương Tình, thong thả trả lời. - Em đã thành thật như vậy, thì tôi cũng phải đáp trả lại em một cách tự tế. Câu trả lời của tôi là..... Thẩm Vương Luân dừng một chút, nụ cười vẫn ở trên môi hắn, hắn nhìn y một hồi lâu. Sau đó bỗng nhiên thay đổi sắc mặt lạnh tanh, phũ phàng đáp. - Câu trả lời của tôi là cậu nói không muốn bị ăn đấm thì tránh xa tôi ra vài thước. Tôi không thích đánh người, nhưng nếu tôi còn thấy cậu giở trò một lần nữa thì đừng nói sao tôi đánh chết cậu. Hừ... giả tạo. - Hay...hay... đúng là ảnh đế số một mà... Thẩm Vương Luân thay đổi một trăm tám mươi độ khiến ngay cả Vương Tình và trợ lý Hi Hi cũng phải chóng mặt, nhưng mà trợ lí vì quá hài lòng với việc này nên cũng không ngần ngại tặng cho sếp mình một tràng vỗ tay. Thẩm Vương Luân cảm thấy không còn gì để nói nữa nên mặt lạnh dứt khoác quay người đi thẳng để lại một Vương Tình vẫn còn trong trạng thái bị sốc nặng đứng ngơ ngẩn ở trước sảnh khách sạn. Hắn cười lạnh, trong đầu nghĩ thầm. - Chỉ có Khả Phi mới có thể làm hắn xiêu lòng, vợ hắn đang ở đây còn chưa kêu than một tiếng gì, mấy người như Vương Tình cũng chưa đủ trình làm hắn mềm mỏng hơn đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]