Sáng hôm sau, chân bớt sưng hẳn đi, tôi vui mừng lấy đôi dép quai hậu ra mang đến trường. Dù gì cũng không còn đau nhiều, cứ đi thế này đi cho bớt náo loạn.
Đúng rồi, còn chưa rep tin nhắn của Hoàng Luân nữa, cậu ta nhắn sáng hôm nay đi ăn cơm chung. Nhưng mà mình lỡ tới trường rồi, hơn thế, mình cũng không có hứng thú đi ăn buổi sáng nên nhanh tay rep lại “Thôi, tớ không hay ăn sáng. Chúc cậu ngon miệng!”.
Sau màn từ chối tối hôm đó, Luân liên tục gọi điện, nhắn tin đến hỏi han tôi rồi bảo tiếp tục làm bạn. Thì đương nhiên mình sẽ đồng ý, sau đó mọi thứ rối ren mù mịt cả lên. Chắc vẫn chưa từ bỏ quyết định tán tỉnh tôi nên lại quay về làm thân.
- Uyển Như êu dấu!!!!
- Tiêu Tuyết? Đi học sớm thế?
- Làm gì có, ngày nào tao chả đi sớm? Trung đâu?? Tao tưởng nó đi chung với mày chứ!
- Mày dở hả con?? Nó là đệ tao chứ có phải người ăn kẻ ở đâu mà bám riết?
- Ờ….
Tiêu Tuyết đáp, vẻ mặt tiếc nuối thấy rõ. Đừng bảo với mình là nó thích thằng Trung nha? Rất ít thằng nào lọt được vào mắt xanh của tiểu thư Tiêu Tuyết, chị ấy kén cá chọn canh mãi chưa được anh nào, vậy mà hôm nay lại mở mồm hỏi trai.
- Ê hâm, Trung kìa!
- Đâu cơ??? Trung đâu??? Mày thấy hôm nay tao thế nào? Đẹp chưa, đẹp chưa?
Tôi nheo mắt nhìn nó sốt sắng, rộn ràng hẳn lên. Còn lấy son ra quệt vài phát nữa. Yêu rồi!
- Khai báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cua-mot-sach/33825/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.