Tôi quay ra nhìn chỗ vừa phát ra giọng nói. Mạc Đình Phúc nhảy ra từ xó nào thế? Còn đút tay vào túi mà đi lại gần tôi hơn.
- Cậu….cậu…. – tôi trừng mắt
- Tôi giúp cô! – hắn ghé sát vào tai tôi thì thầm
Phúc để tay hờ sau lưng tôi. Rồi lại phô diễn nụ cười nhếch môi:
- Trường cậu đang học, tôi là anh hai.
- Thì sao?
- Cũng trường cậu đang học, nhỏ này là chị hai.
- ….
- Thì cậu còn không hiểu? Bọn nó đã có ý thế rồi còn ngu như bò đi tỏ tình.
Khâm phục, tôi khâm phục hắn ta rồi. Chỉ cần 1 câu đơn giản thế mà đã khiến Luân ngậm đắng nuốt cay để cậu ta lôi tôi đi. Xong, còn hất hàm hỏi:
- Sao? Cảm ơn đi?
- Đíu nhá! Tôi có mượn cậu à?
- Ô cô hay nhờ, mượn hay không thì cũng nên cảm ơn 1 tiếng chứ!
- Nay có phải cậu uống nhầm thuốc nên giở trò tốt bụng không? Về uống thuốc rồi lên đây tôi tiếp chuyện.
- ….
Cậu ta không nói gì nhưng cũng đủ thể hiện độ tức tối cỡ nào rồi! Tôi đi ngang qua hàng kem, tiện mua 2 cây, đưa cậu ta 1 cây rồi nói:
- Cảm ơn.
Có người cười không thể hiện mà trong lòng mở tiệc đãi cỗ cả buổi. Phúc ngồi xuống ghế gỗ cùng tôi. 2 đứa liếm liếm kem rồi 1 đưa bắt chuyện:
- Cậu đi đâu ra đó?
- Tiểu bậy.
- Vô văn hóa.
- Thích!
- Không học giáo dục cô dâu hay sao vậy?? Vô văn hóa có phải tốt lành gì đâu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cua-mot-sach/33823/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.