Vừa ra đến bên ngoài, một luồng khí nóng phả tới chỗ bọn họ. Mặc dù bọn họ đều đã cởi hết mấy lớp áo len ra từ trước theo như lời khuyên của Thục Mây, hiện tại mỗi người chỉ mặc một lớp áo mỏng, nhưng luồng gió nóng lúc nãy vẫn khiến ba người chưa từng đến Việt Nam bao giờ phải toát mồ hôi.
"Nóng quá!" Minh Huy than vãn.
"Ôi nóng chết mất! Sao lại có thể nóng đến thế này cơ chứ?" Triều Dương thì lầu bầu ở bên cạnh.
Chỉ có Trường Phong là không nói gì. Thục Mây tò mò nhìn anh, thấy trán anh có lấm tấm mồ hôi thì biết thật ra anh cũng nóng, chỉ là chú ý hình tượng nên mới không cất tiếng than vãn mà thôi, nghĩ đến đó cô liền cảm thấy buồn cười.
"Mấy ngày nay là đã thuộc dạng mát trời rồi đó," Thục Mây vui vẻ nói.
"Cái này mà gọi là mát trời?" Minh Huy không tin được hỏi lại.
Nhìn anh bình thường ôn hòa chững chạc nay cũng không nhịn được trợn mắt kinh ngạc nhìn cô, nói thật cô có chút khoái chí. Hí hửng nhìn hai người các anh, cô lấy bộ dáng của người bên đường xem kịch vui trả lời.
"Đúng vậy, lúc nãy anh cũng nghe họ nói trên máy bay mà, hiện tại đang là hai mươi tám độ đó, thế là mát rồi. Nhiệt độ còn có thể lên đến ba mấy độ cơ."
Triều Dương nghe cô nói, khóe miệng không nhịn được giật giật. Trường Phong ở một bên thấy cô vui vẻ trêu chọc hai người họ như vậy thì cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cua-may-va-gio/2836611/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.