Chương trước
Chương sau
Thục Mây liếc mắt nhìn người vừa mới lên tiếng, không khỏi giật mình. Nhưng chỉ sau giây lát, cô đã bình tĩnh trở lại, bình thản như không tiếp lời, "Vậy phiền cô kể lại cho mọi người nghe xem lúc nãy thực chất chuyện gì đã xảy ra."

Elisa nhìn cô gái vừa mới xuất hiện, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn. Nỗi lo sợ bỗng chốc trào dâng.

Cô gái đó thấy dáng vẻ khách sáo của Thục Mây thì thầm khen ngợi cô trong lòng, mỉm cười gật đầu với cô rồi quay sang nói với ông Jason, "Quả thật giống như lời cô gái này đã nói, là con gái bác đã cầm lấy ly rượu trên tay cô ấy rồi tự hất vào mình để giá họa cho cô ấy."

"Cô nói láo! Con gái tôi không thể làm ra loại chuyện như thế được!" Mẹ Elisa tức giận phản bác.

"Chị Megan, con gái tôi sẽ không nói dối," một người phụ nữ đứng ở trong nhóm người xung quanh không vui nói.

Lúc này, ông Vũ cũng lên tiếng, "Anh Jason, chị Megan, ban đầu khi không có chứng cứ, hai người đã luôn chỉ trích Mây, còn vịn vào đó để chối bỏ lời con bé nói. Bây giờ có người làm chứng, anh chị vẫn một mực phản bác, bao che cho con gái mình. Anh chị không cảm thấy mình có chút quá đáng và vô lý sao?"

Ba mẹ Elisa bị lời của ông làm cho á khẩu.

"Hôm nay là sinh nhật của Aiden, tôi cũng không muốn làm khó hai người. Chỉ cần Elisa nhận lỗi với Mây là được."

Elisa lập tức phản đối, "Con không xin lỗi! Tại sao con lại phải xin lỗi chứ? Anh Aiden, lúc nãy anh cũng thấy mà! Tại sao anh lại không nói gì? Là cô ta hất rượu lên người em!"

Trường Phong âm u sắc lạnh nhìn cô ta, làm khí thế mới nãy của cô ta lập tức biến mất. Bỗng nhiên cả người cô ta run lên, vội vàng lảng tránh ánh mắt của anh. Trong một khoảnh khắc, cô ta có cảm giác như cô ta bị anh nhìn thấu. Mọi kế hoạch, mọi suy nghĩ, mọi hành động của cô ta dường như đều bị phơi bày trần trụi dưới ánh mắt của anh.

"Lúc đó cô đang nói chuyện với bạn gái tôi, tại sao lại để ý đến tình hình xung quanh kỹ như vậy?"

"Là... là vì... lúc đó anh khá gần... nên..." Elisa ấp úng nói, ánh mắt liếc sang một bên không dám nhìn anh.

"Nếu thực sự đủ gần, thì tôi cũng đã nhìn rõ được rốt cuộc là ai hất rượu lên người cô," Trường Phong nhếch môi cười chế giễu và lạnh lẽo, "Cũng sẽ không để cho Mây bị cô bôi nhọ từ nãy đến giờ."

"Em..."

Bà Monica thất vọng nhìn cô ta, bà cũng biết cô ta không thật sự ngoan ngoãn như những gì cô ta biểu lộ trước mặt bà, nhưng bà không ngờ cô ta lại có thể tệ đến mức này, "Ellie, cô thật sự thất vọng về con. Anh Jason, chị Megan, tôi cảm thấy hai người nên xem lại cách dạy dỗ con bé một chút. Con bé không thể cứng đầu không biết nhận sai như vậy được."

Hai người không ngờ sự tình lại chuyển biến thành thế này, nhất thời không biết nên nói gì. Từ đầu bọn họ đã hùng hổ nhất quyết cho rằng Thục Mây sai; bây giờ kêu Elisa xin lỗi, như vậy có khác nào tự vả vào mặt mình. Bọn họ cũng không thể để con gái bọn họ phải chịu ủy khuất được.

"Chị Monica, chị cũng đã biết con bé mười năm, cũng hiểu rõ con người của nó mà. Làm sao Ellie lại có thể làm ra loại chuyện như vậy được chứ?" Bà Megan cười giả lả, "Chị xem, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô gái này cũng không bị gì, chỉ có con gái tôi là bị dính rượu khắp người. Chuyện này, chúng ta cứ bỏ qua đi. Anh chị thấy thế nào?"



Bỏ qua? Thục Mây cười khẩy trong lòng. Sao lúc đầu khi bọn họ hung hăng mắng chửi cô thì không thấy bọn họ bỏ qua cho cô?

Ông Vũ nhìn bà Megan, rồi lại nhìn ông Jason, thấy dáng vẻ hai người họ thật sự không có ý định để Elisa nhận sai, ông nhếch môi cười, "Bỏ qua cũng được thôi."

Nhìn nét mặt một nhà ba người họ tươi cười nhẹ nhõm, nụ cười của ông phai nhạt đi, ánh mắt cũng lạnh lẽo xa cách, "Nhưng mà, tôi nghĩ chuyện hợp tác của chúng ta cũng nên chấm dứt tại đây thôi. Như anh nói đấy, làm việc với người không biết nhận đúng sai, không biết cúi đầu xin lỗi trước sai phạm của mình, không biết cách dạy con, không biết công bằng chính trực, tôi thực sự có chút không dám."

Nghe hàng loạt những câu từ ông Vũ dùng để mô tả vể mình, ông Jason có chút hổ thẹn, nhưng nhiều hơn là hốt hoảng, "Anh Victor, anh nói gì vậy chứ? Chuyện hợp tác là chuyện hệ trọng, sao có thể chỉ vì cuộc cãi vã cỏn con giữa hai đứa trẻ mà làm hỏng được?"

"Vậy lúc đầu là ai đã lôi chuyện hợp tác ra?" Ông ngừng một chút, lại nói, "Chỉ là vấn đề nhỏ mà hai người còn như vậy, thì vấn đề lớn như hợp tác làm ăn hai người sẽ còn thế nào. Chúng ta dừng lại ở đây thôi. Ngày mai sẽ có người bên tôi liên lạc với anh."

Thấy ông Vũ thật sự nghiêm túc, ông Jason bắt đầu hốt hoảng thực sự. Ban đầu bởi vì ông tin tưởng con gái mình là người bị hại nên mới dám ngông cuồng như vậy, lại biết con gái mình có ý với Trường Phong nên ông mới dám lấy việc hợp tác ra để khiến ba mẹ anh có ấn tượng không tốt với Thục Mây. Nếu như họ không chấp nhận cô luôn thì càng tốt. Hơn nữa, tập đoàn của hai người họ đã hợp tác với nhau gần chục năm nên ông mới cho rằng ông Vũ sẽ không dễ dàng để nó bị hủy bỏ như vậy. Không ngờ, mọi suy tính của ông ta đều sai lầm.

"Khoan đã, anh Victor, từ từ đã," ông Jason vội đẩy con gái mình đến trước mặt Thục Mây, "Anh chị nói đúng, là Ellie sai. Tôi bắt con bé xin lỗi cô gái này ngay đây!" Ông ta quay sang nhìn Elisa, giận dữ nói, "Còn không mau xin lỗi! Ai dạy con nói dối ba mẹ như vậy hả?"

Elisa bị ông quát mắng và ép phải xin lỗi Thục Mây thì có chút không cam tâm. Nhưng cô ta cũng biết tình hình nghiêm trọng nên không dám chống đối. Cô ta trừng mắt nhìn Thục Mây, tức giận nói lớn, "Xin lỗi!"

Còn không đợi cho Thục Mây kịp phản ứng, cô ta đã ngay lập tức lui về sau.

Ba người Trường Phong và ba mẹ anh thấy cô ta như vậy thì càng thêm không hài lòng.

Thục Mây nhếch môi cười, nụ cười đậm chất xã giao và giả tạo, "Thật ngại quá, chú Jason, lời xin lỗi như vậy, con thà không nhận còn hơn!"

Ông ta mặc dù tức giận trước thái độ của cô, nhưng cũng không dám nói gì lúc này. Ông ta quay sang nhìn ông Vũ, cúi người nhượng bộ, "Anh Victor, anh xem..."

"Được rồi, chúng ta kết thúc chuyện này ở đây thôi. Ý tôi đã quyết thì sẽ không thay đổi đâu. Lời xin lỗi quý hóa của Elisa anh cứ giữ lại đi. Mây cũng đã nói rồi, nó không cần lời xin lỗi như vậy, tôi tôn trọng ý kiến của con bé."

Ông Vũ lại hướng đến mọi người xung quanh, mỉm cười xấu hổ nói, "Để mọi người chê cười rồi. Chúng ta tiếp tục buổi tiệc thôi. Hôm nay là ngày vui của con trai tôi mà. Nó mới là ngôi sao chính của ngày hôm nay."

Mọi người hiểu ý của ông, ai nấy đều vội vàng cười đùa hùa theo, tiến đến chúc rượu trò chuyện với vợ chồng ông và Trường Phong, nhân tiện thầm tính toán muốn nắm lấy vị trí hợp tác đang bị bỏ trống kia. Chỉ mấy chốc, bầu không khí đã trở nên vui vẻ náo nhiệt hơn hẳn, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Thục Mây nghe loáng thoáng đều là những lời khen ngợi dành cho Trường Phong, cùng với hỏi han về thân phận của cô.

Biểu hiện của cô lúc nãy khiến ba mẹ anh rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất tán thưởng cô. Mặc dù cô chỉ mới là bạn gái của Trường Phong nhưng hai người họ đã đem cô coi như con dâu tương lai của mình, khi trả lời những câu hỏi tò mò của mọi người đều tỏ ra rất tự hào về cô.

Bốn người Trường Phong lách khỏi đám đông chen ra ngoài, lại vừa vặn thấy cô gái lúc nãy đã đứng ra làm chứng cho cô. Thục Mây vội vàng tiến lại gần cô, vui vẻ nói.

"Rosetta! Mình tìm mãi không thấy cậu đâu, cuối cùng lại là cậu đến tìm mình!"



Rosetta cười cười nhìn cô, hướng ba người Trường Phong gật đầu coi như chào hỏi trước rồi mới đáp lời, "Cậu gây ra chuyện lớn như vậy, tớ không tìm thấy mới là lạ ấy!"

"Có phải lỗi tại tớ đâu!" Thục Mây bĩu môi, "Tớ mà biết cô ta thâm hiểm thế thì lúc đầu đã không kích động cô ta rồi!"

"Cậu kích động cô ta thế nào?" Rosetta tò mò hỏi.

"Hừ! Rõ ràng anh Phong mới là bạn trai của tớ, cô ta lại nói như thể tớ là người thứ ba vậy! Nên tớ châm chọc cô ta một chút, bảo anh Phong cấm mọi người gọi anh ấy là Phong là bởi vì tớ, rồi lại bảo tớ mới quen anh ấy một năm đã trở thành bạn gái của anh ấy, trong khi cô ta tốn mười năm vẫn chỉ có thể là bạn."

Rosetta cùng với Triều Dương và Minh Huy đều đồng loạt phá ra cười. Trường Phong cũng mỉm cười vui vẻ, xoa đầu cô khen ngợi, "Em làm tốt lắm. Mai mốt cứ tiếp tục phát huy. Không cần sợ bị người khác tính kế, có anh ở đây chống lưng cho em."

Lời anh nói khiến cô nhớ lại động tác bảo hộ và che chở cô của anh lúc nãy, khiến cô bỗng cảm thấy cực kỳ ấm áp và ngọt ngào. Thục Mây quay đầu nhìn anh cười tủm tỉm, dùng khẩu hình nói, "Đột nhiên muốn ôm anh!"

Trường Phong phì cười, đưa tay nhéo nhéo má cô, cũng dùng khẩu hình đáp lại, "Lát cho em ôm!"

Cảnh ngọt ngào lén lút này của hai người hoàn toàn tránh được tai mắt của ba người kia. Bọn họ vẫn không biết gì, tiếp tục nói chuyện với nhau.

"Mà cũng may là có Rosetta ra làm chứng, chứ không thì mọi chuyện cũng không được giải quyết dễ dàng như vậy rồi."

Rosetta nghe Minh Huy nói vậy thì cười bí hiểm, ra hiệu cho mọi người lại gần rồi nói, "Thực ra em không có thấy gì đâu."

Cả bốn người đồng loạt kinh ngạc nhìn cô.

"Vậy sao cậu lại...?"

Rosetta nhún vai, "Tớ chơi với cậu bao lâu rồi? Tất nhiên là tớ tin tưởng cậu rồi. Cũng may cậu làm ra bộ dạng không quen biết tớ nên mọi người mới tin tưởng lời tớ nói nhanh như vậy."

"Hihi, cám ơn cậu nhé!" Thục Mây túm tay cô lắc lắc vui vẻ nói.

Triều Dương cũng nhướng mày, giơ ngón cái lên, "Em được lắm!"

Rosetta nhìn anh, hếch hếch cằm trả lời, "Tất nhiên rồi."

Dáng vẻ của cô chọc cho bọn họ cười vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.