Vì ai đó không đáp lời theo như những gì anh đã nghĩ, anh đành phải thay đổi kế hoạch, nhanh tay giữ cô lại.
"Không phải em sợ lắm sao? Giờ em về có ngủ được không?"
Thục Mây vốn đã gom hết can đảm rồi mới dám quay đầu về lại căn phòng kia, không ngờ lại bị anh giữ lại, hỏi ra câu đó, trong phút chốc mọi sự quyết tâm đều tan biến hết.
Nhưng Trường Phong lại bảo anh buồn ngủ rồi, không thể ngồi cạnh cô, cô còn có thể làm gì đây.
Mặc dù ánh sáng không rõ ràng, Trường Phong vẫn dễ dàng nhận ra được sự do dự của cô. Anh cũng không mong chờ cô đáp lời nữa, tự mình đánh tiếng.
"Hay là... em qua đây ngủ với anh đi?"
Thục Mây kinh ngạc ngẩng phắt đầu, trợn trừng nhìn anh. Cô cứ cho rằng anh đang nói đùa, nhưng khi nhìn đến ánh mắt bình tĩnh và nghiêm túc kia, cô không sao thuyết phục được bản thân rằng anh chỉ đang đùa giỡn.
"Em ở một mình lại không ngủ được, mà anh hiện tại cũng không thức được nữa, không bằng em qua đây ngủ với anh? Như vậy không phải là tiện cả đôi đường sao?"
Mọi lời anh nói đều như gió thổi qua tai, từ khi nghe anh đưa ra chủ ý đó, trí tưởng tượng của cô đã bay xa đến không thể khống chế nỗi. Chỗ cổ tay tiếp xúc với tay anh bỗng nóng rực lên, Thục Mây hốt hoảng vội hất ra, bước lùi về sau vài bước.
"Kh--không cần đâu! Em có thể tự ngủ mà! Không cần làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cua-may-va-gio/2836531/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.