Kiệt ẵm nó ra xe, đặt nó nằm ở hàng ghế đằng sau và ngồi ngắm nó, 
"Nhìn cậu ngủ thật đẹp, giống như 1 thiên thần bị mất đi đôi cánh vậy. TRên khuôn mặt tỏ thấy có sự mệt mỏi, lạnh lùng và băng giá mọi khi. Có lẽ người ta nói đúng, con người nhìn hiền hậu nhất chính là khi ngủnhưng đẹp nhất vẫn là khi  cười. Tại sao chưa bao giờ cậu nở 1 nụ cườithất tuơi nhỉ? Nụ cười k u buồn, k vướng bận. Thật sự nỗi đau mà mìnhthấy trong mắt cậu là gì? Chẳng lẽ vì nó mà cậu k thể nở nụ  cười nhưmình vẫn luôn mong đợi sao? Hay cậu cho rằng mình vẫn k xứng để cậu nởnụ cười như vậy? Bất luận như thế nào, 1 ngầy nào đó mình cũng sẽ khiếncậu cười, nụ cười của thiên thần, và người đón nhận nụ cười đó, k aikhác chính là mình"_Kiệt vừa nhìn ngắm Ngọc vừa suy nghĩ, bất giác trênmôi nở 1 nụ cười 
Ngọc cựa mình thức giấc. Mở mắt ra, người đầu tiên mà Ngọc nhìn thấy là Kiệt 
-Ư, đau đầu quá_Ngọc nhăn mặt bóp trán 
-Cậu k sao chứ?_Kiệt lo lắng hỏi 
-Chắc k sao, ngủ 1 chút thấy khỏe hơn rồi. Chắc tại lâu rồi k uống nên như vậy_Ngọc nói 
-Um, thế là mình yên tâm rồi_Kiệt khẽ mỉm cười 
-Ơ, thế mọi người đâu?_Ngọc nhìn quanh và hỏi 
-Mình cũng k biết nữa_Kiệt gãi đầu cười gượng 
-Hay quá ha? Bỏ rơi tụi này_Phuơng lù lù ở phía sau 
-Để ở đây mà mặn nồng hạnh phúc_Vũ thêm vào 
-Ơ, nãy giờ mọi người ở đâu vậy?_Ngọc hỏi 
-Cái con nhỏ kia, mày còn hỏi nữa sao?_chị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cong-chua-hoang-tu/4540/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.