Chương trước
Chương sau
    Thần kinh của Lâm Mật Nhi thật sự có vấn đề hay không chỉ là suy đoán của Văn Cảnh Dương mấy người bọn họ mà thôi. Thân Hoài lần này về kinh không biết đã đi đâu, cũng không đi chung với bọn họ, không có một vị đại phu đáng tin cậy ở bên cạnh quả thật không yên tâm.

    Tâm trạng của Lâm Mật Nhi khá kích động, chỉ đành để Ám Tầm đánh ngất cô ta, sau đó Quân Lạc Huy phân phó: "Bí mật đưa cô ta về cung, sắp xếp cho cô ta ở cung Đông An." Quân Lạc Huy sẽ không để Lâm Mật Nhi quang minh chính đại gặp người khác với với bộ dạng lúc này của cô ta.

    "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Ám Tầm sau khi nhận lệnh ngay lập tức đưa Lâm Mật Nhi rời đi từ một đường khác.

    Văn Cảnh Dương sau khi nhìn thoáng qua hướng đi của Ám Tầm liền quay đầu lại nói với Quân Lạc Huy: "Hoàng thượng định nói với mọi người rằng hoàng hậu đã bị bắt đi sao?" Đây là lý do duy nhất mà Văn Cảnh Dương nghĩ ra được khi thấy Quân Lạc Huy bí mật đưa Lâm Mật Nhi đi.

    Quân Lạc Huy nhẹ nhàng gật đầu, ra dấu cho Văn Cảnh Dương cùng mình rời khỏi đây, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Ngươi không thấy tội danh bắt cóc hoàng hậu rất hay sao?" Dứt lời, Quân Lạc Huy nở một nụ cười xấu xa.

    Văn Cảnh Dương suy nghĩ một lúc cũng hiểu ra ý của Quân Lạc Huy, người này là muốn cùng lúc giải quyết Lâm Mật Nhi và Quân Lạc Hải đây, Văn Cảnh Dương không có bất cứ khó chịu gì về vấn đề này, cho dù Quân Lạc Huy làm gì hai người này, Văn Cảnh Dương đều cảm thấy bọn họ đáng bị như vậy, cũng không biết vụ hỏa hoạn lần này trong kinh thành chết bao nhiêu người.

    Sau khi rời khỏi căn phòng, bọn họ cùng Lăng Thiếu Hồng và đội ngự lâm quân mới rời khỏi địa lao. Suốt đoạn đường, Quân Lạc Huy làm ra vẻ mặt bực tức, chân mày nhíu chặt lại, mọi người đi sau lưng hắn đến thở cũng không dám thở.

    Khi bọn họ xuống hầm trời mới hửng sáng, mà lúc này, khi từ dưới địa lao lên thì trời đã sáng hẳn. Lúc này các quan viên phụ trách thống kê dã đợi sẵn ở sân trống, sau khi thấy Quân Lạc Huy, năm vị quan viên phụ trách thống kê thiệt hại và thương vong lập tức xếp hàng chỉnh lại y phục và nói: "Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

    "Đứng dậy đi, thiệt hại và thương vong thế nào?" Không nhiều lời, Quân Lạc Huy lập tức hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất vào lúc này.

    "Khởi bẩm hoàng thượng, nhà cửa thiệt hại hơn 1000 căn, tử vong 657 người, bị thương 2328 người." Vị quan viên đứng đầu nhìn vào sổ ghi chép bẩm báo một cách trung thực cho Quân Lạc Huy.

    Số người tử vong như thế này ở thời bình là rất hiếm thấy, hơn nữa lúc xảy ra cháy là ban đêm, lúc mọi người đều tập trung ở trong nhà, sức nóng hừng hực của lửa tự bản thân hắn cũng đã trải nghiệm qua, nếu không phải có đường hầm kia sợ là hắn cũng không thể may mắn thoát nạn.

    "Truyền lệnh xuống, người chết sẽ nhận được cứu trợ từ quốc khố, người bị thương sẽ do Thái Y viện chỉ đạo các đại phu trong thành chữa trị, còn nữa, truyền lệnh đến Công bộ, những nhà bị cháy sẽ do Công bộ phụ trách xây dựng!" Chuyện này là do hoàng gia bọn họ gây ra, vậy nên phải do hắn phụ trách xử lý.

    "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Lúc này, những mệnh lệnh này sẽ do Lăng Thiếu Hồng phụ trách truyền đạt.

    Quân Lạc Huy nhìn thoáng qua những nơi hoang tàn do bị thiêu cháy, sau đó dẫn theo Văn Cảnh Dương rời khỏi chỗ này, Nghiêm An trước đó đã được Quân Lạc Huy dặn dò đi an ủi dân chúng, hiện giờ bọn họ đã xong việc mới sai người gọi Nghiêm An quay lại.

    Cả đoàn người bấy giờ mới quay về hoàng cung, "ngôi nhà" mà bọn họ đã rời xa nhiều tháng.

    Khi mọi người vừa đến cửa cung, bên trong có đám người đứng xúm xít lại với nhau, chủ yếu là các phi tần trong hậu cung, người đứng phía trước nhất là tấn phi Nhu Y. Cô ta mặc trang phục trong cung lộng lẫy, gương mặt được trang điểm một cách hòa nhã đứng chờ ở cửa cung.

    Văn Cảnh Dương vốn đang đi bên cạnh Quân Lạc Huy, khi thấy cảnh tượng trước cửa cung liền khựng lại muốn lùi về sau. Lúc đầu, bước đi của cậu sánh vai với Quân Lạc Huy, cũng không biết từ khi nào đã trở thành thói quen, đến khi cậu thấy các phi tần đứng ở cửa cung mới phát hiện ra rằng cậu đã quá phận.

    Nhưng cậu vừa định hành động thì đã bị Quân Lạc Huy bên cạnh kéo lại, khiến cậu lui cũng không được, không lui cũng không được, mà tình cảnh lúc này lại không cho phép cậu do dự, Văn Cảnh Dương vội nhỏ tiếng gằn giọng: "Hoàng thượng! Xin hãy buông tay!"

    "Không buông! Đứng bên cạnh trẫm!" Quân Lạc Huy liếc thấy hành động của Văn Cảnh Dương sao lại không biết Văn Cảnh Dương nghĩ gì chứ, nhưng hắn không cho phép Văn Cảnh Dương lùi bước, hắn đã nói sau khi trở về sẽ phong cậu làm hoàng hậu, hắn nói được làm được.

    "Hoàng thượng! Không phải phép, ngài mau buông tay!" Mặc kệ Quân Lạc Huy đang nghĩ gì lúc này, cậu đứng sánh vai cùng với Quân Lạc Huy đều là không đúng, cho dù là có đứng chung thì cũng không phải bây giờ, bởi vì chỗ đứng đó còn có bóng dáng của Lâm Mật Nhi!

    Nhưng Quân Lạc Huy không hề nghe theo lời của Văn Cảnh Dương, kéo người đến sát bên mình, không cho Văn Cảnh Dương lùi sau nửa bước, đến cả khi hai người xuất hiện trong tầm mắt của các phi tần, hai người vẫn sánh vai đi song song nhau.

    Cảnh tượng này khiến cho không ít phi tần sợ hãi, còn Nhu Y, người đứng vị trí trên cùng của các phi tần, khi thấy cảnh này nụ cười trên mặt cô ta liền cứng đờ, cảm giác như nụ cười đó sắp tắt đến nơi. Nhưng dù là vậy, cô ta vẫn dẫn theo các phi tử nhún người một cách chuẩn mực nói với Quân Lạc Huy: "Thần thiếp nghênh đón hoàng thượng hồi cung, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

    "Giải tán hết đi, vừa về cung, trầm mệt rồi." Nói xong cũng không nhìn những ánh mắt quyến rũ mà các phi tử thỉnh thoảng nhìn hắn, Quân Lạc Huy chỉ nắm tay đang đổ đầy mồ hôi của Văn Cảnh Dương nhanh chóng bước về phía long liễn, sau khi lên long liễn hạ rèm xuống mới ngăn lại được những ánh nhìn dò xét ở phía bên ngoài.

    Lúc này, Quân Lạc Huy mới nhỏ tiếng gọi Văn Cảnh Dương: "Cảnh Dương?" Người này từ lúc nãy đã thấy dáng vẻ không ổn, khiến hắn bất giác có chút lo lắng.

    Văn Cảnh Dương đến bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, bực tức hất tay của Quân Lạc Huy ra, có chút giận dỗi chỉ vào Quân Lạc Huy một lúc lâu mới nói: "Ngươi có biết ngươi làm vậy hậu cung sẽ đại loạn không! Ngươi nói ta làm sao ở Minh Nhược Hiên được đây?" Văn Cảnh Dương hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được sau khi cậu về Minh Nhược Hiên sẽ có bao nhiêu người giả nhân giả nghĩa đến bái kiến cậu, có bao nhiêu người ở sau lưng giở trò để đối phó với cậu, không lẽ người này không biết, đôi khi hậu cung còn khủng khiếp hơn triều đình sao?

    "Ai nói người phải về Minh Nhược Hiên? Sau này ngươi sẽ cùng trẫm ở tẩm cung của trẫm." Nắm lấy bàn tay đang chỉ về mình, dùng sức kéo người vào trong lòng mình, sau khi ôm chặt Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy mới lên tiếng: "Trẫm đã nói sẽ để ngươi làm hoàng hậu của trẫm, cho dù Lâm Mật Nhi không vì chuyện lần này mà còn tồn tại, trẫm cũng sẽ phế cô ta đi, lập ngươi làm hậu. Hậu cung thế nào trẫm đương nhiên biết, nhưng trẫm muốn nói cho đám đàn bà đó biết, có thể đứng bên cạnh trẫm chỉ có ngươi, người khác đều không thể. Nếu bọn họ ngoan ngoãn ở yên, trẫm giữ bọn họ lại vài năm cũng không sao, nếu không ngoan trẫm tự có cách đối phó, những chuyện này trẫm đều có thể giúp ngươi giải quyết."

    Những lời này khiến Văn Cảnh Dương mắt chữ o miệng chữ a, ngươi này đang nói bậy bạ gì vậy? Từ bao giờ mà có phi tử ở chung tẩm cung với hoàng đế chứ? Nhưng giọng điệu của Quân Lạc Huy hoàn toàn không giống với nói đùa, đến cả những lời nói phía sau dường dư đều đả có sẵn các kết hoạch hết rồi. Văn Cảnh Dương đè xuống những rung động trong lòng do lời nói của Quân Lạc Huy gây ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

    Quân Lạc Huy dáng vẻ thản nhiên cười rạng rỡ, cúi đầu hôn lên đôi môi do nghiêm túc mà mím lại của Văn Cảnh Dương, sau đó nói: "Trẫm đã nói muốn ngươi làm hoàng hậu của trẫm, hậu cung thế nào trẫm tất nhiên là biết, vì vậy trẫm sẽ giải tán hậu cung, cả đời này chỉ có một mình ngươi là hoàng hậu điện hạ thôi."

    Đây là lần đầu Văn Cảnh Dương nghe Quân Lạc Huy nói như vậy, kể cả lúc trước khi nghe Quân Lạc Huy nói muốn lập cậu làm hoàng hậu, Văn Cảnh Dương cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Quân Lạc Huy sẽ giải tán hậu cung, câu nói này thật sự làm cho Văn Cảnh Dương sững sờ, phải mất một lúc lâu cậu mới nói: "Ngươi điên rồi!"

    "Đúng, điên rồi, có ngươi bên cạnh ta, điên thì có gì không tốt?" Quân Lạc Huy nhẹ nhàng cười khúc khích, vừa nói vừa nháy mắt nghịch ngợm, cứ như những điều hắn đang nói không phải là lập nam hậu, giải tán hậu cung, mà là tối nay ăn gì.

    Nhìn Quân Lạc Huy một hồi lâu, Văn Cảnh Dương đột nhiên có chút muốn lui bước, cậu chưa từng nghĩ đến tình cảm của Quân Lạc Huy dành cho cậu lại mãnh liệt đến mức này, cậu rốt cuộc có thể chịu được tình yêu mãnh liệt của vị hoàng đế này không, trong phút chốc đến cả Văn Cảnh Dương cũng không dám chắc. Thậm chí có những lúc, Văn Cảnh Dương cho rằng chỉ cần cậu nói ra, cho dù là hủy diệt thiên hạ, Quân Lạc Huy cũng sẽ làm theo, suy nghĩ này làm cho Văn Cảnh Dương có một tia sợ sệt.

    Quân Lạc Huy dường như biết được suy nghĩ lúc này của Văn Cảnh Dương, hắn kéo ngón tay Văn Cảnh Dương đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, ánh mắt dán chặt lên người cậu, giống như nhìn chằm chằm vào con mồi: "Cảnh Dương, ngươi đừng nghĩ sẽ bỏ trốn nha, trẫm sẽ không thả ngươi đi đâu, ngươi sống là người của ta, chết cũng chỉ được làm ma của ta."

    Khoảnh khắc này, Văn Cảnh Dương đột nhiên bật cười, buồn cười cho ý nghĩ lui bước vừa nãy của mình, cậu làm gì có đường lui chứ? Có được người đán ông yêu mình như vậy, mà người đàn ông đó lại còn là hoàng đế thì cậu còn sợ gì chứ? Văn Cảnh Dương cậu không phải là kẻ hại nước hại dân, sẽ không để Quân Lạc Huy vì mình mà từ bỏ giang sơn. Điều cậu luôn muốn làm là ở bên cạnh phò trợ cho vị quân vương này, vậy mình ở bên cạnh Quân Lạc Huy không phải là chuyện tốt nhất sao? Còn ai hợp với hắn hơn cậu chứ? Nếu muốn Quân Lạc Huy làm minh quân, Văn Cảnh Dương tự thấy rằng mình tuyệt đối thích hợp với ngôi vị hoàng hậu này hơn bất kỳ ai.

    "Lạc Huy, ngươi làm vậy sẽ đoạn tử tuyệt tôn đó, vậy cũng không sao chứ?" Vứt bỏ gông cùm, Văn Cảnh Dương lộ ra tính độc chiếm được giấu kín trong lòng bấy lâu nay, sao cậu lại chưa từng nghĩ đến việc độc chiếm người đàn ông này chứ?

    Nhận ra sự thay đổi của Văn Cảnh Dương, nụ cười của Quân Lạc Huy càng rạng rỡ hơn, người này trước giờ ở trước mặt hắn đều có chút khép nép, lúc nào cũng khắc ghi thân phận phi tử của cậu, cho đến lúc này, Quân Lạc Huy mới thấy được người trước mặt này đã xem hắn là người yêu độc nhất vô nhị, loại tình cảm mãnh liệt, đối phương chỉ có thể là của mình mà thôi.

    "Không có thì có sao, nói Lạc Vũ sinh nhiều một chút, đến lúc đó nhận nuôi là được rồi." Vừa nói vừa kéo người qua ghế, Quân Lạc Huy xoay người đè Văn Cảnh Dương xuống ghế đã được lót một lớp nệm dày, nhìn nam nhân dưới thân mình đã hoàn toàn cởi mở, Quân Lạc Huy hôn một cách mãnh liệt lên đôi môi mà hắn cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ.

    Nụ hôn này so với những nụ hôn trước đây có sự khác biệt rất lớn. Trước đây chỉ có khát vọng đơn phương của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương phối hợp một cách bị động, nhưng lúc này, hai người trên ghế đều bộc lộ toàn bộ khát khao của mình cho đối phương. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không còn là sự quấn quít trong miệng Văn Cảnh Dương nữa, lần đầu tiên Văn Cảnh Dương đưa lưỡi mình vào miệng của Quân Lạc Huy. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau khiến nước bọt tràn ra từ khóe miệng Văn Cảnh Dương, những sợi chỉ bạc phác thảo nên màu sắc hút hồn người.

    "Hoàng thượng, tới điện Long Miên rồi ạ." Đúng lúc này, ngoài long liễn truyền vào giọng nói của Nghiêm An.

    Hai người vì câu nói này mà tách ra thở dốc, Quân Lạc Huy hai cánh tay chống ở hai bên đầu Văn Cảnh Dương đứng dậy, Văn Cảnh Dương thì một tay lau đi nước bọt bên miệng, một tay chống người đứng dậy. Cảm nhận được chỗ bên dưới của Quân Lạc Huy dính vào người cậu vì nụ hôn lúc nãy mà trổi dậy, Văn Cảnh Dương mỉm cười nói: "Chúng ta xuống trước đã, chuyện sau này thế nào, chi bằng đợi hoàng thượng xử lý xong mọi chuyện thì chúng ta tiếp tục?"

    Vốn dĩ định nói về tẩm cung tiếp tục, khi nghe Văn Cảnh Dương nói câu này, Quân Lạc Huy liền bị nghẹn lại, giận dỗi dùng phía dưới của mình húc vào người Văn Cảnh Dương một cái, Quân Lạc Huy nói: "Không phải nói về cung sẽ cho ta sao? Ái khanh định chơi ăn gian sao?"

    "Thần tất nhiên có nói, nhưng hiện tại ta dám chắc rằng không bao lâu sau chắc chắn sẽ có người đến tìm ngươi, đàn ông làm đến một nửa mà bị làm phiền sẽ rất khó chịu, vì vậy thần cho rằng nên giải quyết xong mọi việc đã..." Nói đến đây cũng không nói thêm nữa, Văn Cảnh Dương chỉ đẩy Quân Lạc Huy ra, bắt đầu chỉnh đốn lại quần áo, cậu lúc nãy cũng không phải không có cảm giác, nhưng mới xảy ra những chuyện kia khiến dục vọng của cậu không mãnh liệt lắm mà thôi, trong lòng có tâm sự thì sẽ luôn không được thoải mái, lần đầu tiên sau khi tâm ý tương thông, Văn Cảnh Dương không muốn quá qua loa.

    "Thật sự muốn đem mọi chuyện nhanh chóng giải quyết một lần luôn cho xong." Quân Lạc Huy thở dài, chỉ đành lầm bầm nói một câu, cố gắng dồn nén dục vọng của mình xuống.

    Hai người sau khi bình tĩnh lại mới xuống long liễn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.