Chương trước
Chương sau
Quân Lạc Huy rời khỏi Minh Nhược Hiên, đi được một đoạn thì dừng lại, hôm nay hiếm có được đến gần Văn Cảnh Dương, vậy mà ngoài nụ hôn có cũng như không kia thì cái gì cũng không có, mặc dù luôn nhắc nhở bản thân không được nóng lòng gấp gáp, nhưng khát vọng trong lòng càng mãnh liệt hơn.

Quay người đi về phía Minh Nhược Hiên, hắn thật sự không muốn rời đi như vậy, đến khi hắn trở lại Minh Nhược Hiên thì thấy Lục Tam đang bận tối mắt tối mũi, hắn lặng lẽ đứng một bên chờ đợi một lúc lâu, đợi đến khi Lục Tam quay về phòng, Quân Lạc Huy mới nhấc chân rón rén đi vào phòng.

Đến cạnh giường nhìn thấy Văn Cảnh Dương đã ngủ say, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi khiến hắn đau lòng, Quân Lạc Huy vươn tay ra sau gáy Văn Cảnh Dương nhẹ nhàng ấn vào, sau khi nghe thấy Văn Cảnh Dương rên lên một tiếng, Quân Lạc Huy mới cúi người.

Quân Lạc Huy nhìn người ở trước mặt lúc này đã ngủ mê, cúi đầu tìm đến đôi môi mà mình đã nhìn lén suốt cả buổi tối, nhẹ nhàng liếm lên, hương vị mát mẻ sảng khoái giống hệt như trong tưởng tượng làm hắn say mê, một lúc sau Quân Lạc Huy mới tách đôi môi đang khép của Văn Cảnh Dương ra, nhẹ nhàng đưa lưỡi tiến vào.

Quấn lấy đầu lưỡi của Văn Cảnh Dương, rất lâu sau mới luyến tiếc rời đi, nhìn Văn Cảnh Dương bị mình tùy ý tự tung tự tác sau khi bị điểm huyệt ngủ, Quân Lạc Huy vươn tay sờ lên đôi môi vừa mới bị mình hôn đỏ, nghe tiếng cậu khẽ rên, Quân Lạc Huy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đến khi nào, lúc ngươi tỉnh táo mới cho ta làm như vậy với ngươi chứ?"

Cúi đầu chăm chú nhìn Văn Cảnh Dương hồi lâu, Quân Lạc Huy mới thong thả cởi giày nằm lên giường, mở mền của Văn Cảnh Dương ra, Quân Lạc Huy nằm vào trong, giường cũng lớn, nhưng Quân Lạc Huy không muốn Văn Cảnh Dương nằm quá xa, rón rén luồn tay qua cổ Văn Cảnh Dương, đến khi kéo được người ôm vào trong lòng Quân Lạc Huy mới nằm xuống.

Cảm nhận được hơi ấm của người khác, Quân Lạc Huy khóe miệng cong lên, nở nụ cười vui vẻ, sau khi hôn lên đỉnh đầu Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy mới nhắm mắt lại. Muốn ở đây qua đêm cùng Văn Cảnh Dương là chủ ý ngẫu hứng của hắn, ở bên cạnh Văn Cảnh Dương khiến hắn cảm thấy thoải mái, điều này giúp cho thần kinh vốn căng thẳng từ lúc trọng sinh trở lại đến giờ của hắn được thư giãn chưa từng có, chỉ có Văn Cảnh Dương mới có thể cho hắn cảm giác này.

Quân Lạc Huy trước khi đi vào giấc ngủ còn nghĩ, tối nay hắn không về, Nghiêm An ở ngự thư phòng chắc sẽ lo lắm? Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên một cái, rất nhanh hắn liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Quân Lạc Huy tỉnh lại trời vẫn còn tối, hắn nhìn người vẫn nằm trong ngực mình, đến tư thế cũng không thay đổi, đang ngủ say sưa, người này lúc ngủ hay lúc tỉnh đều yên tĩnh như nhau, Quân Lạc Huy không khỏi thở dài.

Bị Văn Cảnh Dương gác đầu suốt đêm, tay hắn hơi bị tê, nhưng Quân Lạc Huy hoàn toàn không quan tâm, nhìn người vẫn còn đang ngủ say, vốn dĩ lo lắng nếu Văn Cảnh Dương nửa đêm tỉnh lại thì hắn phải giải thích thế nào, bây giờ thì hắn lại lo lắng có phải tối qua mình ra tay nặng quá rồi không? Sau khi chắc chắn Văn Cảnh Dương chỉ là ngủ say, Quân Lạc Huy mới yên tâm.

Nghe tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Quân Lạc Huy biết Lục Tam đã thức dậy, luyến tiếc nhìn người vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Quân Lạc Huy cúi người hôn lên đôi môi của Văn Cảnh Dương, rất nhẹ, đến cả đầu lưỡi lúc này cũng không dám đưa vào, chỉ là nhẹ nhàng hôn lên, qua một lúc Quân Lạc Huy mới đứng dậy, Quân Lạc Huy ngồi bên mép giường tỉnh táo một lúc rồi mới xoay người rời đi.

Quân Lạc Huy mở cửa phòng liền thấy Lục Tam nhìn hắn với vẻ mặt sợ hãi, từ biểu cảm trên mặt của hắn ta có thể nhìn ra được hắn đang ngạc nhiên nghi ngờ Quân Lạc Huy tại sao lại đi ra từ phòng Văn Cảnh Dương, hắn ta sợ đến nỗi đến lễ nghĩa cũng quên luôn.

Quân Lạc Huy cũng không để ý, hắn không muốn Lục Tam la làng đánh thức Văn Cảnh Dương vẫn còn đang ngủ bên trong dậy, Quân Lạc Huy nhìn Lục Tam, sau đó nói với Lục Tam: "Không được nói với chủ tử nhà ngươi trẫm tối qua ở đây, nghe rõ chưa?"

Những lời này khiến Lục Tam từ trong kinh ngạc bừng tỉnh lại, vội vã gật đầu, mặc dù không hiểu tại sao lại không được phép cho Văn Cảnh Dương biết, nhưng Lục Tam vẫn rất nghe lời mà đồng ý, đây là chuyện giữa hoàng thượng và Văn Cảnh Dương, chỉ cần không tổn thương đến Văn Cảnh Dương, hắn cũng không hỏi nhiều.

Thấy Lục Tam nghe lời như vậy, Quân Lạc Huy nhíu mày nói lại lần nữa: "Ngươi rất nghe lời, nhưng trẫm càng mong ngươi nghe lời Cảnh Dương, nếu để trẫm biết người có tâm tư khác, khiến Cảnh Dương phải chịu những thứ không đáng có, trẫm sẽ cho ngươi biết, có lúc chết cũng không đáng sợ." Dứt lời, Quân Lạc Huy nhoẻn miệng cười, nhưng vòng cung đó lại khiến người khác cảm thấy tàn ác.

Nhìn thấy bộ dạng Quân Lạc Huy như vậy, Lục Tam rùng mình, mồ hôi cũng vì những lời của Quân Lạc Huy mà thấm ướt cả trán, trong lòng như ăn phải hoàng liên, người này bảo hắn ta không được nói với Văn Cảnh Dương, lại muôn hắn ta nghe lời Văn Cảnh Dương, rốt cuộc là muốn hắn làm gì a!

Thấy Lục Tam đã hiểu ý của mình, Quân Lạc Huy mới nhấc chân rời đi, hắn phải tranh thủ lúc trời còn chưa sáng, mau chóng trở lại ngự thư phòng, cũng không biết Nghiêm An cả đêm đợi hắn ở ngự thư phòng bây giờ sao rồi.

Nhìn bóng lưng của Quân Lạc Huy càng đi càng xa, đến lúc khuất hẳn, Lục Tam cả người ngửa ra sau, cây cột sau lứng hắn ta lúc này đều đẫm mồ hôi bi thương của hắn, qua một lúc lâu Lục Tam mới lau trán, trong lòng lại suy nghĩ về những lời Quân Lạc Huy nói, 'Vậy mình nói hay là không nói đây chứ? Chuyện hoàng thượng tối qua ở trong phòng công tử.'

Suy nghĩ rất lâu, Lục Tam vẫn quyết định không nói, Văn Cảnh Dương không hỏi thì hắn không nói, đồng thời trong lòng nhớ tới lời cảnh cáo khi nãy của Quân Lạc Huy, trong lòng bất giác bĩu môi, chuyện này không cần Quân Lạc Huy cảnh cáo, hắn cũng tuyệt đối không làm như vậy.

Lục Tam đứng ngoài cửa nghĩ ngợi lung tung, thỉnh thoảng lại khẽ cười ra tiếng, đến khi trời sáng hẳn trong phòng vang lên tiếng gọi hắn, hắn mới bước ra từ suy nghĩ, nhìn sắc trời trong lòng bất chợt nghĩ: 'Ối dồi ôi, trời cũng trễ quá rồi đó, công tử hiểm khi ngủ dậy trễ như vậy, không lẽ tối qua xảy ra chuyện gì thật sao?'

.....

Quân Lạc Huy về tới ngự thư phòng thì thấy Nghiêm An đang ngồi ngủ gục trên ghế, thấy đôi chân mày vẫn đang cau lại liền biết hắn ngủ không ngon giấc, nhớ đến tình trạng sức khỏe của Nghiêm An, Quân Lạc Huy cũng hơi cau mày, sau khi bước lên lay người tỉnh dậy, Quân Lạc Huy mới nói: "Nghiêm An, không phải đã nói ngươi nếu buồn ngủ thì dùng nhuyễn tháp bên trong nghỉ ngơi sao, sao lại ngồi đây ngủ?"

Nghiêm An thức dậy thấy người đứng trước mặt lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, mặt mếu máo nói: "Hoàng thượng của ta ơi, người buổi tối không về cũng không nói với nô tài một tiếng a, nếu không phải là biết ngài đi đâu, nô tài xém nữa đã sai đại nội thị vệ tìm kiếm khắp hoàng cung rồi."

Dứt lời Nghiêm An mới chú ý đến quần áo trên người Quân Lạc Huy không được chỉnh tề, nhăn nhúm, Nghiêm An do dự một lúc mới hỏi: "Hoàng thượng......quần áo của ngài......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.